Phòng ăn, mọi người đã ngồi xuống, để chiếu cố Úc Triệt hôm nay ăn sinh nhật, vị trí bên tay trái của Úc An Tuần, Úc Thành nhường lại cho nàng.
Mẹ Úc Triệt vào lúc nàng học tiểu học đã qua đời vì bạo bệnh, Úc An Tuần mấy năm nay không có tái hôn, một mình nuôi nấng ba đứa con nên người.
Ba đứa con này ở trong mắt người khác đều tài giỏi không ai chịu thua kém ai.
Chị cả Úc Hân cùng anh hai Úc Thành là sinh đôi, so với Úc Triệt lớn hơn tuổi, một người tính cách cường thế di truyền từ Úc An Tuần, một người lại quá mức ôn hòa, rất giống mẹ bọn họ.
Tính cách Úc Triệt ở trung điểm của hai người, khi thì cường thế, lúc thì ôn hòa.
Nhưng nàng đại đa số thời gian đều là nhàn nhạt, không có cảm xúc gì, thế nên người khác rất khó phát hiện nàng vừa cương vừa nhu.
Ngôi nhà Úc gia rất lớn, vì không để Úc An Tuần lúc tuổi già cảm thấy cô quạnh, Úc Thành Giang Dung Tâm một nhà bốn người cùng Úc Hân một nhà ba người đều ở tại Úc gia.
Chỉ có Úc Triệt, tốt nghiệp đại học xong liền hoàn toàn dọn ra ngoài, cũng không thường xuyên trở về.
Úc An Tuần ngày thường nghiêm nghị, nhìn rất uy nghiêm, con cháu trong nhà cũng không dám gần gũi với ông.
Hôm nay có lẽ tâm tình không tệ, tươi cười nâng ly nói: " tuổi, Úc Triệt sau này hoàn toàn tự lập, gánh vác tránh nhiệm của mình.
Hai việc này con đều làm không tệ, ba chúc con sống thật tốt, sự nghiệp luôn suôn sẻ."
Úc Triệt đứng lên chạm cốc: "Cảm ơn ba."
Úc An Tuần kêu nàng ngồi xuống, trong lòng không khỏi thở dài.
Ông tự nhận trong sự nghiệp, ba đứa con mình bất kể muốn gì, ông đều có thể giúp đỡ không ít.
Nhưng về các mặt sinh hoạt cuộc sống, ông không có bản lĩnh lớn như vậy để chăm sóc.
Đặc biệt là đứa con gái nhỏ này, nếu người vợ quá cố của ông còn sống, nói không chừng đã có thế khuyên nhủ nàng.
Là một người cha, trong phương diện giáo dục ông ấy rất nghiêm khắc nhưng lại thiếu sự đồng hành cùng thấu hiểu, mấy năm nay Úc Triệt lại không ở nhà, ông càng hữu tâm vô lực.
Hữu tâm vô lực: có lòng mà không có sức, bất lực.
Bọn trẻ ngoan ngoãn ăn cơm xong liền rời bàn đi chơi, trên bàn ăn chỉ còn vài người lớn vẫn đang uống rượu.
Anh rể Dương Tranh ăn đến vui vẻ, bị Úc Hân chọc chọc lên đùi, lập tức nhớ ra gì đó.
Lau qua miệng, cười cười nói: "Hôm nay anh chị vốn muốn gọi kêu Tiểu Trần đến đây, lại sợ em ba không đồng ý.
Không bằng giờ em ba gửi một lời mời, nếu muốn gặp cậu ấy, bây giờ anh rể sẽ kêu cậu ấy đến ăn bánh kem cũng được."
Giang Dung Tâm vờ vô tình giúp đỡ, tiếp lời: "Tiểu Trần là người chúng ta gặp lúc trước sao, người thế nào vậy ạ?"
Úc Hân nhanh chóng trả lời: "Không cần nói trước đâu, em nhìn liền sẽ thấy được." toàn lực chú ý đều đặt trên người Úc Triệt.
Úc Triệt vốn ăn không vui vẻ gì, nghe xong những lời này, chậm rãi buông đũa, "Cảm ơn anh rể nhọc lòng thay em, nhưng không cần ạ."
Trong khoảng thời gian này, cái đối tượng xem mắt kia vẫn chưa từ bỏ ý định, thường xuyên ân cần chào hỏi rồi mời nàng đi chơi, Úc Triệt lúc đâu còn qua loa đáp lại vài câu, sau liền đơn giản mặc kệ.
Không nghĩ tới người nọ chẳng biết đúng mực, chạy đến trường học, nói là muốn nếm thử đồ ăn của trường.
Úc Triệt lúc ấy liền không muốn khách sáo nữa, nhà ăn trường học, nàng còn chưa cùng Lâm Tri Dạng đi ăn được, hắn có cái gì xứng để nàng phải tốn thời gian chứ?
Dựa theo quy tắc cũ, nàng đưa cho hắn thẻ ăn, để hắn tự mình đi nếm thử.
Đồng thời thẳng thắn từ chối, nói rằng nàng không có cảm giác với hắn, cũng không kiên nhẫn để bồi dưỡng tình cảm.
Lúc này xem ra, tựa hồ đều vô ích.
Nàng xem mắt không nhiều lắm, trên cơ bản nửa năm chỉ đáp ứng vài lần, người nàng gặp đều rất thông minh, thấy nàng làm lơ, họ nhận thức được sẽ không có khả năng mà không bận tậm nữa.
Người một hai cứ theo đuổi không chịu từ bỏ như vậy cực ít, nhưng nàng cũng có kinh nghiệm, lạnh lùng thêm một khoảng thời gian là được rồi.
Dương Tranh nhìn vẻ mặt lạnh như băng của nàng, không biết phải thuyết phục như thế nào, lại bị chọc chọc, đành phải kiên trì nói tiếp: "Chỉ có mấy người chúng ta ở đây không thú vị lắm, anh rể kêu cậu ấy tới, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn đấy.
Hiện tại còn sớm, ăn xong bánh kem người trẻ các em có thể đi xem phim, không phải khá tốt sao?"
Úc Hân nói tiếp: "Đúng vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là hôm nay gặp nhau đi."
Úc Triệt mặt vô cảm nhìn hai vợ chồng đối diện, bình tĩnh nói: "Nếu chị cùng anh rể muốn gặp anh ta, cứ mời đến đây đi ạ, vừa vặn em ăn no rồi, có thể trở về rồi."
Úc Thành còn đang suy nghĩ xem có nên diễn cùng hay không, vừa nghe lời này không thích hợp, chạy nhanh tới cản: "Không gặp! Gặp Tiểu Trần làm gì, chúng là gia đình đoàn tụ, để người ngoài tới làm gì chứ.
Lần sau rãnh rỗi gặp là được rồi."
Nói rồi lén nháy nháy mắt với Úc Hân, ý bảo hai vợ chồng họ an phận một chút, đừng có lôi Tiểu Trần gì đó ra nói nữa.
Thấy Úc Triệt không cho mình mặt mũi, Úc Hân không kìm được lời nói: "Ba vừa nói em đã rồi, Úc Triệt, độc lập em làm được, nhưng còn trách nhiệm thì sao? Chị và anh hai em năm tuổi, vợ chồng đều đã lấy, con cái bây giờ lớn bao nhiêu rồi, sao em từng tuổi này còn làm cả nhà nhọc lòng đến vậy hả."
Ánh mặt Úc Triệt sắc lạnh hơn, mỉa mai trả lời: "Sinh con thì có cái gì phải thi đua, em muốn cùng mọi người so đo cái này sao?"
"Không ai kêu em so đo, nhưng đây là chuyện cần thiết phải trải qua, em là người của Úc gia thì nên có trách nhiệm đi.
Ba tuổi đã cao rồi, vốn nên hưởng thụ cuộc sống rồi, còn ở đây nhọc lòng vì em đấy.
Em không thể hiểu chuyện một chút, để ba cùng bọn chị bớt lo được sao?"
"Em không hiểu cái gì là cần thiết, cũng không rõ mọi người nhọc lòng cái gì, em là đứt tay đứt chân muốn mọi người hầu hạ sao?"
Úc Triệt đưa mắt nhìn Úc An Tuần, lãnh đạm nói: "Đây là tránh nhiệm và nghĩ vụ của con sao? Con không muốn rồi làm trái tâm ý của mọi người, là sai trái, còn là xúc phạm gia quy, sau đó sẽ bị đá ra khỏi ngôi nhà này sao?"
Úc An Tuần bị con gái đối xử lạnh nhạt, thở phì một hơi, không thể nghe thêm nữa, vỗ bàn nghiêm nghị nói: "Đừng nhiều lời."
Nói xong nhíu mày nhìn về phía Úc Triệt: "Chị và anh rể con đều tốt bụng an bài cho con, con đã không cảm kích, còn đứng chỗ này tức giận.
Lẽ nào mong muốn con lập gia đình, là muốn hại con sao?"
"Con vô tình tức giận sao, con đã nói vô số lần rồi, con không thích người này, không nghĩ sẽ gặp lại."
Úc Triệt chân chính phát hỏa, nhiều lời nói thêm: "Chị cả vẫn hảo tâm như vậy nhỉ, đưa thời gian biểu của em gái cho người ta, để hắn tới trường học dây dưa.
Hôm nay trở về nhà ăn bữa cơm, còn muốn mời người đến gặp mọi người, xin hỏi hắn lấy thân phận gì tới? Chỉ sợ hiện tại nếu em đồng ý, chưa đầy mười phút có lẽ hắn sẽ xuất hiện ở đây.
Chị có ý như vậy sao?"
Úc Hân: "Chị nào......"
Úc Triệt không ngừng lại: "Bước tiếp theo có phải là muốn đưa địa chỉ nhà em cho hắn không?"
"Úc Triệt." Úc Thành đánh gãy lời nàng.
Úc Hân quả nhiên cũng nổi giận, nâng cao âm lượng: "Em xem em đang nói cái gì đi, em coi chị là cái gì, chị sẽ làm hại em gái của mình sao?"
Úc An Tuần nghe Úc Triệt nói xong, cũng nhịn không nổi hành động của con gái lớn, quở mắng: "Con im đi, thét cái gì mà thét, nhìn chuyện tốt con làm, ý nói con gái Úc gia gả không được đúng không?"
Úc Triệt phảng phất như không nghe Úc An Tuần bảo vệ nàng, chỉ lẳng lặng nhìn Úc Hân, thật lâu sau mới nói: "Vậy là tốt rồi."
Câu "Vậy là tốt rồi" này là đáp cho câu vừa rồi "Chị sẽ hại em gái của mình sao", sự trừng phạt đau đớn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế thôi.
Úc Hân nhất thời vô lực, cô ấy không rõ, Úc Triệt hiện tại đối với họ sao lại xa cách như vậy.
Úc Thành cùng Giang Dung Tâm đưa mắt nhìn nhau, có chút không biết làm sao, Úc Thành nhanh chóng phá vỡ cục diện: "Đừng cãi nhau nữa, chuyện có gì lớn đâu, đừng chọc ba tức giận nha.
Người tuổi còn độc thân nhiều mà, trong đơn vị nhóm người trẻ tuổi đều không muốn kết hôn, chị à, chị là không hiểu cách sống của người trẻ rồi.
Chúng ta về sau mặc kệ đi, được không, nếu có ai tốt thì có thể giới thiệu cho Úc Triệt, con bé không cần thì không cần, đừng ép buộc nha.
Được rồi, mọi người đừng tức giận nữa."
Bây giờ đến Dương Tranh chọc Úc Hân, ý kêu cô ấy đừng ép Úc Triệt nữa.
Về nhà cùng ăn bữa cơm, không thể cương quá nhiều, ba cũng tức giận rồi.
Úc Hân cũng không có tinh thần, gật đầu nói: "Đúng, là chị không hiểu, là chị xen vào việc của người khác."
Giang Dung Tâm cười nói: "Nếu mọi người đã no rồi, hay là chúng ta dọn đồ ăn bày bánh kem ra, mấy đứa nhỏ đã thèm từ sớm rồi đấy ạ."
"Mọi người ăn đi, em không thích bánh kem." Úc Triệt đứng lên: "Em phải trở về, muộn quá chạy xe không tiện."
Úc An Tuần lúc này mới thật sự tức giận: "Con ngồi xuống!"
Úc Triệt không nhúc nhích.
Úc An Tuần đứng lên, hai cha con đứng cách không đến một mét, lại phải quát lên.
"Đêm nay còn còn phải về? Cái nhà này không đáng để con ở lại sao.
Trở về được ba bốn lần đều phải có người đích thân đến mời mới về, đi thì rất dứt khoát rời đi.
Nếu hôm nay con dám đi, về sau không cần trở về Úc gia nữa, ta coi như không có đứa con gái như con."
Hai chị em cãi nhau vài câu, Úc An Tuần còn có thể chấp nhận được, đấu đá mấy chục câu xong thì cho qua.
Nhưng Úc Triệt chưa ăn xong liền sốt ruột rời đi, điều này mới chạm đến mấu chốt của ông.
Úc An Tuần nhớ đến Tết Nguyên Đán năm nay, Úc Triệt chỉ ở nhà vào đêm giao thừa, chiều mùng lại tìm cớ rời đi.
Ông không yên lòng lại tồn tại nghi ngờ, sai người khác theo dõi nàng mấy ngày, họ đều nói Úc Triệt không làm gì khác thường, Mỗi ngày một người đều ở trong nhà, thỉnh thoảng ra cửa mua thức ăn, mua xong liền trở về nhà.
Kết quả Úc An Tuần nghĩ không nổi nữa, Úc Triệt không có việc gì gấp, cũng không có người nào muốn ở cùng, nhưng nàng vẫn không nghĩ cùng gia đình đoàn tụ.
Năm mới nàng tình nguyện một mình lẻ loi trong căn nhà nhỏ, một người ăn cơm ngủ nghỉ, cũng không cần cùng người nhà quây quần sao.
Úc Thành bị bọn họ dọa cho choáng váng, vội vàng giữ chặt Úc Triệt, đem người kéo về ghế ngồi: "Ba, Úc Triệt không có ý vậy đâu.
Chúng ta có chuyện thì ngồi xuống từ từ nói, đừng nóng giận."
Nói xong liền chạy đến bên Úc An Tuần, đỡ ông ngồi xuống.
Giang Dung Tâm phụ trách khuyên Úc Triệt ngồi xuống, dịu dàng nói: " Mấy đứa nhỏ Úc Thiên có chuẩn bị quà cho em, đột nhiên em đi mất, chẳng phải đám nhỏ sẽ chuẩn bị vô ích sao."
Anh trai chị dâu tốt bụng nói đỡ, Úc Triệt không nỡ kẹp họ ở thế khó xử, nói tới nói lui, tất cả là do cái tên Tiểu Trần kia.
Nếu không đề cập tới nàng, nàng cũng không đến mức thất thố như vậy, chọc ba không vui.
Úc Triệt ngồi xuống, thấp giọng nói: "Ba, là con không đúng."
Úc An Tuần làm sao nói bỏ là bỏ được nàng, thở dài: "Tuổi già rồi."
Trong phòng ăn trầm mặc hồi lâu, Dương Tranh lần thứ ba bị chọc, nhanh chóng áy náy nói lời xin lỗi: "Em ba đừng tránh anh, anh rể ăn nói vụng về, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ không gây phiền phức cho em nữa, anh tự trừng phạt mình một chén rượu coi như lời xin lỗi." Nói xong anh uống cạn ly rượu đỏ.
"Về sau anh rể đảm bảo không giới thiệu người khác cho em nữa." Anh ấy thề son sắt.
Vợ chồng Úc Thành hòa hoãn mọi người trên bàn ăn, thở phào nhẹ nhõm, lại đánh một ánh mắt đến phía đối diện.
Úc Hân bị hắn thúc giục, nhẹ thở dài, vờ mắng Dương Tranh: "Không ai trách anh đâu, lo ăn đi, tự nhiên nhắc tới Tiểu Trần Tiểu Trương chi cho mất hứng."
Dương Tranh vỗ đùi một cái: "Ai nói không trách, chỉ sợ là do anh uống quá nhiều, hỏng việc rồi!"
Hai vợ chồng Song Hoành diễn đến ăn ý, Úc Triệt đành phải phối hợp, nhịn một chút: "Là em không đúng, không liên quan đến chuyện của anh rể đâu."
Úc Thành cười: "Vậy là được rồi, chúng ta ăn bánh kem đi." Anh ấy gương giọng gọi ba đứa nhỏ lại.
Đến lúc ước nguyện, Úc Triệt vốn muốn bỏ qua, nhưng ba đứa nhỏ lại rất coi trọng, kiên trì muốn nhìn cô nhỏ dì nhỏ của mình ước nguyện.
Úc Triệt nhắm mặt lại, có vài giây không thể nghĩ được mình muốn gì, cuối cùng nàng ước một điều ước: Hy vọng Lâm Tri Dạng sớm nguôi giận một chút.
Đối với vật chất cùng tinh thần dục vọng trước nay nàng đều rất đạm bạc, nàng cũng không thiếu người ở bên.
Hiện lại tất cả chấp niệm của nàng, đều chỉ có quan hệ với duy nhất Lâm Tri Dạng.
Vì thế nàng càng nảy lòng tham, trộm cho phép nó xảy ra nhiều hơn chút.
Khoảng khắc mở mắt ra, nàng nghĩ rằng mình đã kết thúc rồi, nhưng có một số việc dù có giấu diếm thế nào đi nữa, thì chúng vẫn sẽ lan rộng bén rễ bám chặt sau trong tim nàng.
Chỉ cần Lâm Tri Dạng muốn, hình như nàng đều sẵn lòng cho đi.
Úc Triệt không thích ăn đồ ngọt, sau khi tự tay cắt bánh, chỉ ăn tượng trưng hai miếng.
Khách quan mà nói, bánh ăn rất ngon, mùi bơ cùng vị ngọt của trái cây xen lẫn nhau, nếu Lâm Tri Dạng ở đây thì tốt rồi.
Một mình em ấy có thể ăn ba phần.
Ăn qua bánh kem, Úc Thiên mới thần bí lấy ra một phần quà được gói cẩn thận, Úc Triệt mở ra, phát hiện đám trẻ ba người hợp lại vẽ cho nàng một tập tranh.
Tất cả đều là ảnh của nàng khi còn bé, xong được vẽ lại theo nét vẽ hoạt hình, những bức ảnh chụp theo năm tháng đã xỉ màu, nay được tái hiện bằng màu nước tươi sáng nhất, khiến chúng trở nên sống động hơn.
Cả ba còn chia nhau vẽ Úc Triệt dựa theo bộ dáng bây giờ, mỗi người một kiểu.
Dù tranh của Úc Thiên có phần trừu tượng, thế nhưng lại có lại có sức hút phù hợp, vừa nhìn liền có thể biết đó là Úc Triệt.
Con gái của Úc Hân là Thần Thần tuổi còn nhỏ, nên bức tranh không đủ sinh động, nhưng dùng rất nhiều màu xanh cùng hồng đào tô với nhau mười phần xinh đẹp.
Úc Thành tò mò, hỏi cô bé vì sao lại dùng hai màu này, cô bé không nói rõ lí do, chỉ nói: "Do giống dì nhỏ ạ."
Úc Triệt thế nhưng rất thích tập tranh này.
Món quà này quá trân quý.
Đám trẻ được khen cũng rất cao hứng, đã đến giờ ngủ rồi, cũng đòi ngồi chơi cùng cô nhỏ.
Úc Triệt xác định đêm nay không có khả năng rời đi, liền ngồi ở phòng khách, nghe mọi người trò chuyện.
Lúc mở di động, thất vọng một chút, sau một cuộc điện thoại kia, Lâm Tri Dạng không có gửi cho nàng bất kì tin nhắn gì.
Tuy rằng không có gì đáng để nói, Úc Triệt cũng không biết mình đang mong chờ cái gì, nhưng sự trầm mặc, có đôi khi càng tra tấn người khác hơn.
Nhìn ra được nàng đang thất thần, toàn bộ cuộc trò chuyện đều không nói nửa lời, Úc Thành ngồi bên người nàng, khuyên bảo: "Sắp giờ rồi, đêm nay em đừng về, chọc ba không vui làm gì."
Anh ấy hướng về phía tai nàng thì thầm, "Chị cả lúc nào cũng nói như vậy, duy ngã độc tôn, em cùng chị ấy so đo làm gì.
Có chỗ nào không vui không thoải mái, em cứ xả với anh hai, hai chúng ta cùng mắng, đừng có nhịn trong lòng nha."
Duy ngã độc tôn: Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.
Nói xong quay đầu đưa mắt nhìn, xác định Úc Hân ở trong phạm vi an toàn, bộ dáng khép nép, Úc Triệt bật cười trong lòng, nhưng biểu cảm vẫn không chút khác thường.
Nhìn anh ấy, "Được, đêm nay em ở lại nhà ạ."
Úc Thành lẳng lặng không tiếng động mà đưa tay ra phía sau, hướng về phía vợ mình, chỉ chỉ mình, giơ ngón cái lên.
Sau khi rửa mặt xong đã giờ rưỡi, Úc Triệt từ rất lâu rồi không ở phòng mình, tuy rằng chăn nệm đều được giặt giũ thay mới, nhưng bởi vì mùi vị xa lạ, nàng có chút mất ngủ.
Trong phòng cũng không có sách muốn xem, nàng liền phải nhìn tập tranh thêm một lần, chỉ cảm thấy đêm nay thật vô vị, tẻ nhạt.
Nếu anh hai không tới, Lâm Tri Dạng lại vừa vặn ở đó chờ nàng, cho dù Lâm Tri Dạng không biết hôm nay là sinh nhật nàng đi nữa, nàng cũng nhất định sẽ ở cùng cô.
Có lẽ đêm nay nàng đã không phải ngủ một mình rồi.
Cũng không gặp phải chuyện mất ngủ này.
Nghĩ đến đây, lòng Úc Triệt chợt dấy lên hoài nghi, thật sự trùng hợp như vậy sao?
Rõ ràng đã từng cự tuyệt, thế nhưng Lâm Tri Dạng vẫn kiên nhẫn đợi nàng tan làm, muốn cùng nàng ăn tối.
Nàng chợt nhớ, rằng bình thương cô ăn mặc rất thoải mái, có chút không chỉnh tề, nhưng hôm nay cô còn đặc biệt trang điểm, còn làm tóc, ăn mặc còn rất tươm tất trang trọng.
Chúc chị......hôm nay vui vẻ.
Những lời này ban đầu không phải như thế.
Úc Triệt lập tức ngồi thẳng người lên, cầm lấy di động, giờ .
Hồi chuông thứ ba, bên kia Lâm Tri Dạng mới chính thức bị đánh thức, thanh âm nói chuyện mơ mơ hồ hồ, giọng mũi rất rặng, "Làm sao vậy?"
Úc Triệt nói với cô: "Hôm nay là sinh nhật tôi."
Quả nhiên, Lâm Tri Dạng không hề có chút kinh ngạc, khẽ cười một tiếng, "Ừm, chúc chị sinh nhật vui vẻ."
"Đêm nay tôi ngủ ở nhà, ngày mai tan làm cùng nhau ăn cơm được không?" Úc Triệt chắc chắn hôm nay Lâm Tri Dạng chờ nàng là có chuyện gì đó, cũng không rảnh lo việc thứ sáu bên ngoài nhiều hay ít người, trực tiếp mời Lâm Tri Dạng ra ngoài ăn cơm.
Trực giác nói cho nàng biết, lần này sự tình có chút không tốt, cho nên nàng rất muốn dỗ Lâm Tri Dạng.
Mỗi lần lấy lòng cô, Lâm Tri Dạng đều rất vui vẻ, nhưng lần này lại không có, Lâm Tri Dạng chỉ nói: "Không cần đâu."
"Em tức giận sao?" Úc Triệt biết rõ nhưng cố hỏi.
Chuyện đã qua, nay trở lại một lần nữa, nhưng nàng vẫn không có biện pháp nào tốt hơn lúc đó cả.
Lâm Tri Dạng trực tiếp từ chối lời mời của nàng: "Em đang buồn ngủ lắm, ngày mai nói sau."
"Thật......"
Tai nghe truyền đến tiếng "Tít....", Lâm Tri Dạng cúp máy.
Bốn chữ "Thật xin lỗi." thậm chí còn chưa nói xong.
Mất ngủ đến hai giờ sáng, sáng sớm giờ Úc Triệt đúng giờ thức dậy liền rời khỏi Úc gia.
Nàng nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lâm Tri Dạng: [Em muốn ăn gì, hôm nay tôi mời nhé.]
Lâm Tri Dạng vẫn luôn không có trả lời.
Buổi chiều, Úc Triệt lần nữa gọi qua, di động của Lâm Tri Dạng ở trạng thái máy bay, vòng bạn bè cùng weibo đều không có bất kì động thái nào.
Sau cả ngày lo lắng, Úc Triệt không đợi thêm được nữa, sau khi tan làm trực tiếp lái xe đến tiểu khu nhà Lâm Tri Dạng.
Nàng biết địa chỉ nhà Lâm Tri Dạng, đã thấy địa chỉ qua vài lần trên hộp cơm Lâm Tri Dạng đặt.
Cũng thầm nhớ kỹ trong lòng.
Tiểu khu Lâm Tri Dạng cũng không xa trường học lắm, chỉ cần phút lái xe, tên nghe rất êm tai, kêu là "Nam Sơn tiểu khu".
Úc Triệt đi vào thang máy nhấn đến tầng chín, không có chính mình cơ hội, vội vàng nhấn chuông cửa.
Không cần lâu, chỉ một hồi chuông đã có người ra mở cửa, nhưng không phải Lâm Tri Dạng.
Một nữ nhân trẻ tuổi ngũ quan anh khí nhìn nàng với ánh mắt dò hỏi, không đợi Úc Triệt tự giới thiệu, cô ấy đã phản ứng lại, "Cô tới tìm Lâm Tri Dạng sao?"
Úc Triệt gật đầu: "Đúng vậy."
Cô ấy tựa lưng bên cửa, đưa mắt nhìn Úc Triệt, mỉm cười nói: "Lâm Tri Dạng đi du lịch rồi, đi lúc trưa."
"Du lịch?" Úc Triệt lặp lại một lần, giọng nói tràn đầy hoài nghi, Lâm Tri Dạng có lẽ vì không muốn gặp nàng mới kêu bạn thân nói dối sao.
Thấy nàng không chỉ không tin, còn không có ý tứ muốn đi, Mạnh Dữ Ca tránh sang một bên nói: "Cô vào ngồi một lát đi, tôi rót cho cô một ly nước ấm nhé."
"Làm phiền cô." Úc Triệt không khách khí mà theo vào nhà, "Nên xưng hô thế nào đây?"
"Mạnh Dữ Ca."
"Mạnh tiểu thư."
Căn hộ của Lâm Tri Dạng cũng không lớn lắm, một mình cô sống dư dả, hiện tại thêm Mạnh Dữ Ca là vừa vặn.
Phòng khách từ bắc đến nam đều làm từ kính để đón nắng, nội thất đều là đồ vật làm bằng gỗ, giữa phòng khách được trải môt chiếc thảm lông màu xám, trên tường có trưng một ít tranh ảnh.
Đèn sàn được đặt bên cạnh ghế sô pha, trên bàn có bày ít sách cùng chậu cây xanh, sắc cây màu xanh đậm sum xuê phát triển hòa cùng tông màu ấm của cả căn phòng.
Mạnh Dữ Ca đưa cho Úc Triệt một ly nước ấm, cùng nàng nói chuyện: "Buổi sáng đã quét dọn qua rồi, cho nên giờ phòng tương đối sạch sẽ.
Chúng tôi có trang trí một chút, Tri Dạng ban đầu muốn mời cô tới nhà ăn tối, nhưng mời không thành nhỉ.
Sáng nay thấy cậu ấy không hé răng nửa lời mà lụi cụi bận rộn cả một buổi, đem bó hoa giấy trang trí cùng thú bông gì đó ném đi hết rồi, cả bánh kem cũng không để cho tôi xem một cái nữa."
Ánh mắt Úc Triệt lấp lóe, không biết nghĩ cái gì mà lộ rõ vẻ xúc động.
Mạnh Dữ Ca tiếp tục nói: "Bánh kem là do Lâm Tri Dạng tự làm cho nên không được đẹp lắm, không chừng cũng không thể ăn đâu."
"Bánh kem bị vứt rồi sao?"
"Chắc vậy, dù sao lúc tôi về nhà đã không thấy nó nữa rồi."
Tay cầm ly thủy tinh của Úc Triệt siết chặt, ngồi trên ghế sô pha, không nói được lời nào.
Nàng không biết Lâm Tri Dạng đang ôm trong mình tâm tình gì, dọn dẹp cả buổi sáng, chỉ muốn phá hủy mọi bất ngờ đã chuẩn bị sẵn cho nàng.
Sau đó thu dọn hành lý rời khỏi thành phố này.
Úc Triệt hơn nửa ngày không nói được một câu, tim nàng đau đớn ngột ngạt đến khó thở, nhưng hết lần này đến lần khác không biết làm gì để xoa dịu nó.
Đến lúc Mạnh Dữ Ca tiện tay ăn viên kẹo, ném giấy gói kẹo đi, Úc Triệt đột nhiên thấy được hộp thuốc hạ sốt trong thùng rác.
"Em ấy bị bệnh sao?".