Bánh Bao Nhà Ai

chương 97: đi mua đồ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai mươi tám âm lịch, chỉ còn hai ngày nữa là đến đêm ba mươi.

Ô Thuần Nhãvác bụng đi lại trong phòng ngủ, Bánh Bao thì đi theo Tư Không Viêm Nghiêu đến siêu thị mua quà tất niên.

Thực ra việc này vốn không cần nam nhân đích thân ra tay, song năm nay không giống trước kia, anh muốn tự mình chuẩn bị quà cho con và bảo bối. Thuận tiện mua đồ ăn vặt cho bảo bối.

Khẩu vị của Ô Thuần Nhãcứ đổi tới tổi lui, thời gian trước thích ăn ô mai, một đoạn sau thì thích ăn điểm tâm ngọt, giờ thì thích ăn thịt khô cay, tuy nhiên cậu cũng không kén chọn nhãn hiệu, so ra vẫn còn tốt chán.

Ở siêu thị, Tư Không Viêm Nghiêu đẩy xe, Bánh Bao thịt ngồi trong xe, hai chân nhỏ thịt thịt vung lên vung xuống.

“Cha muốn mua gì ạ?” Ngửa đầu, Bánh Bao chớp mắt to hỏi. Ở đây bán nhiều thiệt nhiều đồ ăn vặt, muốn ăn quá đi mất.

Tư Không Viêm Nghiêu lấy một tờ giấy trong túi áo, mở ra, trên đó là danh sách đồ ăn vặt Ô Thuần Nhãđã liệt kê.

“…” Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy mình đến siêu thị chính là một sai lầm.

Anh lấy di động, gọi điện.

“Đến đây.”

“A? Đại ca anh định làm gì?” Hạ Dương lười biếng tựa vào sofa xem TV, bên cạnh là Mạc Tuấn Nghị cũng lười biếng hệt như hắn.

“Mua đồ, nhanh lên, Wal-Mart.” Nói xong liền cúp điện thoại, cũng không quan tâm Hạ Dương có đồng ý hay không.

Hạ Dương nhận mệnh đứng dậy, duỗi thắt lưng, quay đầu nói với Mạc Tuấn Nghị, “Tôi đi mua ít đồ.”

Ô Thuần Nhãcầm di động xuống lầu, đưa mắt nhìn khắp phòng, thấy chỉ còn một mình Mạc Tuấn Nghị, khó hiểu hỏi, “Hạ Dương đâu rồi?”

Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, “Bị Viêm Nghiêu gọi điện kêu đi rồi.”

“Tuấn Nghị, mai cậu phải về nhà đúng không?” Ngày hôm qua nghe ý của hắn, là muốn trở về ngả bài với ba mình.

“Ừ, mình muốn trở về nói rõ ràng.” Mạc Tuấn Nghị ngồi thẳng dậy, hắn quyết định không thể cứ tiếp tục như vậy, cho dù ba hắn có vì chuyện này mà đuổi hắn ra khỏi nhà, vậy hắn cũng chấp nhận, ít nhất hắn đã cố gắng, sẽ không cảm thấy hối hận tiếc nuối nữa.

Ô Thuần Nhãđỡ eo, phất tay với Mạc Tuấn Nghị, “Lại đây đi bộ tí đi, cậu đừng làm tổ mãi thế.”

Mạc Tuấn Nghị không chịu nhúc nhích, “Cậu có thấy phiền không? Mình nhìn bụng bầu của cậu đã thấy đau lưng rồi.”

Nhẹ nhàng đấm đấm thắt lưng hơi trướng đau, Ô Thuần Nhãđảo mắt xem thường, chậm rãi đi lại.

“Cậu cái này gọi là năm mươi bước cười một trăm bước, nói cho cậu biết, qua hai tháng nữa cậu cũng sẽ thế này.” Chỉ chỉ bụng mình, Ô Thuần Nhãhừ một tiếng.

Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, dù sao giờ bụng hắn còn chưa phình to đâu!

Tư Không Viêm Nghiêu thấy Hạ Dương đến liền giao Bánh Bao cho hắn.

“Cha đi mua quà.” Tư Không Viêm Nghiêu nhéo nhéo má Bánh Bao, thấp giọng nói với bé.

Bánh Bao chớp mắt, bĩu môi yêu cầu, “Bánh Bao cũng muốn quà.”

Nam nhân gật đầu, dặn dò Hạ Dương chăm sóc tốt đứa con bảo bối của anh, rồi xoay người rời đi.

Anh lái xe trên đường thì gặp một cửa tiệm trang sức còn mở cửa, liền quyết định đi mua nhẫn cưới, mặc dù có hơi vội vàng, nhưng nhẫn anh tự tay chọn lựa so với để trợ lý đi chuẩn bị thì có giá trị gấp ngàn lần.

Vào cửa tiệm, Tư Không Viêm Nghiêu đi thẳng đến tủ nhẫn.

Chỉ vào cặp nhẫn bạch kim giữa tủ, Tư Không Viêm Nghiêu lạnh lùng nói, “Lấy ra.”

Nhân viên bán hàng bị giọng nói lạnh lùng của anh doạ cho sửng sốt, sắc mặt tái đi, vươn tay lấy cặp nhẫn ra, mỉm cười nói, “Tiên sinh, là cặp này sao?”

Tư Không Viêm Nghiêu cầm lấy xem xem, gật đầu, “Viết hoá đơn.” Anh không bao giờ dây dưa dài dòng, vừa ý liền mua.

Nhân viên bán hàng chưa từng đón tiếp kiểu khách hàng thế này, từ lúc vào chọn nhẫn đến lúc thanh toán tiền rời đi, tổng cộng chưa đến mười phút…

Tư Không Viêm Nghiêu sau khi ra cửa tiệm lập tức về thẳng nhà, anh phải nhanh chạy đi cầu hôn bảo bối!

Lái xe về nhà xong, Tư Không Viêm Nghiêu đi đến biệt thự của anh anh trước, anh thấy hơi hơi khẩn trương, phải tìm anh anh bàn bạc về chi tiết cầu hôn một chút.

“Anh!” Đẩy cửa thư phòng, Tư Không Viêm Nghiêu hô một tiếng.

Tư Không Dực Dương đang giúp Cảnh Hoán làm bài tập nghe tiếng gọi của anh xong, bút máy trên trang giấy trắng nguệch thành một đường cong dài thật dài….

Cảnh Hoán quay đầu nhìn nhị thúc của nhóc, cảm thấy hôm nay nhị thúc có gì đó kì kì.

Tư Không Viêm Nghiêu đi tới, xoa đầu Cảnh Hoán, “Đi tìm Bánh Bao chơi đi con.” Nhóc con này chăm chỉ lắm, sắp đến năm mới vẫn không quên học tập.

Gật đầu, Cảnh Hoán thu dọn sách vở, vẫy tay với hai người, “Ba, nhị thúc, hai người nói chuyện đi ạ, con đi đây.”

Tư Không Dực Dương ừ một tiếng, nhìn em trai ngồi đối diện, không khỏi nuốt nước miếng, “Viêm Nghiêu, em có chuyện gì muốn nói à?” Người này cho tới giờ chẳng mấy khi kích động gọi mình là anh như thế đâu, quá doạ người.

Tư Không Viêm Nghiêu lấy hộp nhẫn từ trong túi áo, đặt lên bàn.

“Em định cầu hôn.”

Tư Không Dực Dương gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hỏi, “Em định cầu hôn thì đi cầu hôn đi, tới tìm anh làm chi?”

Vươn tay với bao thuốc trên bàn, Tư Không Viêm Nghiêu rút ra một điếu châm thuốc, để cho mình trấn tĩnh hơn chút.

“Khụ, em có chút khẩn trương.” Mở hộp nhỏ ra, lấy một chiếc nhẫn bên trong, Tư Không Viêm Nghiêu thần sắc ôn nhu nhìn chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản.

“….Khẩn trương?” Tư Không Dực Dương giật mình há hốc mồm, em trai gã cư nhiên còn có loại tế bào này?

“Em à, Ô Thuần Nhãnhà em ngay cả đứa nhỏ đều đã nguyện ý sinh cho em đứa thứ hai, tuyệt đối sẽ không từ chối lời cầu hôn của em đâu, em khẩn trương cái gì chứ?”

Tư Không Viêm Nghiêu thở dài, nói, “Sợ cậu ấy ngượng.” Bảo bối tuy rằng thương anh, nhưng lúc trước chính anh nói sẽ gã cho bảo bối, giờ nếu mình đi cầu hôn, chưa chắc đã không bị từ chối.

“Em cứ yên tâm mạnh dạn đi, tốt nhất là chọn lúc bữa tối, nhiều người, cậu ấy cho dù có muốn từ chối cũng sẽ lo lắng vấn đề mặt mũi của em.” Tư Không Dực Dương suy đoán nói.

Tư Không Viêm Nghiêu hạ mắt, cảm thấy lời này của anh anh cũng khá có lý, đứng lên cầm nhẫn, nói, “Em đi đây, anh cũng mau thay quần áo lại ăn cơm.”

Tư Không Dực Dương nâng tay ngăn y, “Em chờ một lát, anh có chuyện hỏi em.”

Anh xoay người ngồi lại ghế, nhướn mày, “Hỏi đi.”

Gã từ ngăn kéo lấy ra một túi văn kiện, đưa cho anh, “Hôm qua Sở Nam gửi fax tới, ba nuôi Thuần Nhã bị bệnh tim nằm viện, cần hai mươi vạn phí giải phẫu.”

Tư Không Viêm Nghiêu cầm túi văn kiện kia, ngay cả xem cũng không cần liền cầm bật lửa trên bàn, châm lửa đốt.

“Em muốn đốt thư phòng của anh à.” Nói là nói như vậy, nhưng khuôn mặt gã lại chẳng hề tỏ vẻ bận tâm.

Tư Không Viêm Nghiêu liếc gã một cái, ném túi văn kiện đang cháy dỏ vào trong thùng rác, đứng dậy mở cửa sổ và cửa ra vào để thông gió.

Tư Không Dực Dương đột nhiên cảm thấy mình bình thường có thói quen đốt đồ này đồ nọ là chuyện tốt, nếu không thùng rác trong thư phòng cũng không làm bằng inox…

“Không cần nói.” Bảo bối lần trước đã nói, em ấy không định quay về cái nhà kia, cho nên, chuyện này trước không cần nói cho em ấy.

Tư Không Dực Dương cũng hiểu được ý tứ của em mình, Ô Thuần Nhãgiờ đã không còn như trước kia, nếu kích động mà ảnh hưởng đến thai nhi, như vậy cả nhà sẽ thành ong vỡ tổ.

“Ừ, anh biết phải làm thế nào, tuy nhiên việc này em không nên giấu cậu ấy, dù sao họ cũng đã nuôi cậu ấy nhiều năm như vậy, thời điểm thích hợp thì lựa lời nói cho cậu ấy biết.”

“Em biết rồi.” Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, xoay người rời khỏi phòng anh anh, trở về chuẩn bị cầu hôn.

Hai nhóc Tư Không Cảnh Hoán và Bánh Bao đang ở trong phòng chơi đồ chơi.

Bánh Bao nghiêng đầu, chỉ vào bạn gấu nhồi bông cỡ bự trước mặt, hỏi, “Ca, gấu bông lột quần áo xuống thì trông thế nào?” Bé đã cởi quần áo cho Mashimaro, Sói Xám, cả Cừu Lười nữa, chỉ còn mỗi con gấu này.

Cảnh Hoán gật đầu, cầm kéo, ngầu bá cháy nói, “Ra tay.” Bánh Bao nếu muốn cởi quần áo cho gấu bông, vậy cởi.

Bánh Bao vẻ mặt hết sức nghiêm túc, vươn đầu ngón tay thịt thịt, vung lên, “Ca, ca cắt áo của nó, em cởi quần.” Nói xong chuẩn bị động thủ.

Cảnh Hoán nhíu mày, lắc đầu, “Không được, em cắt áo, anh cởi quần.”

Bánh Bao bĩu môi, được rồi, thế thì bé cắt áo.

Hai nhóc kia lăn qua lăn lại vật lộn đến đầu đầy mồ hôi.

Cuối cùng lột sạch gấu Teddy…

Bánh Bao dẩu môi, chỉ vào bạn gấu bị lột sạch nằm quay đơ, nổi giận.

“Lừa người! Con gấu này căn bản không có thân thể, chỉ có mỗi hai cái cẳng! ca, nó không giống Sói Xám và Cừu Lười!”

Cảnh Hoán vươn tay ôm bé ngồi xuống giường, trấn an, “Về sau không bao giờ thích gấu nữa.”

Bánh Bao hừ một tiếng, than thở, “Chú Giang Võ là đại lừa đảo, không bao giờ thích chú ấy nữa!”

“Ca, em muốn đi mách cha.” Nhảy xuống giường, Bánh Bao túm lấy bạn gấu khoả thân kia, thở gấp xỏ dép bông trong nhà, xoạch xoạch chạy xuống lầu.

Vừa chạy vừa gọi, “Phụ thân, phụ thân đang ở đâu vậy?”

Ô Thuần Nhãđang trong phòng bếp giúp đỡ đầu bếp làm bánh pudding, đây là món sở trường của cậu.

“Phòng bếp.” Nghe thấy Bánh Bao gọi, cậu đáp một tiếng. Xoa xoa tay ra khỏi phòng bếp, cậu sửng sốt.

“Bánh Bao, con làm gì thế này?” Dở khóc dở cười nhìn Bánh Bao dẩu môi, còn cả gấu nhồi bông bị bé lột sạch quần áo.

Mạc Tuấn Nghị cũng đi tới, cười nhéo mặt bé, cúi đầu nhìn gấu, “Hai đứa ở trên lầu nghịch cái này?” Gấu bông này lúc mặc quần áo đầy đủ vốn rất đáng yêu, sao lúc cởi quần áo ra lại khủng bố vậy.

Bánh Bao uỷ khuất chết đi được, ảo tưởng của bé tan biến, tuổi thơ của bé nhất định sẽ có bóng ma!

“Phụ thân, Bánh Bao quyết định, không bao giờ thích gấu bông nữa.”

Ô Thuần Nhãbật cười, con cậu cả ngày nay đều lăn qua lăn lại cái gì đây!

“Được rồi, không thích thì không thích, không phải con còn có Cừu Lười sao!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio