Bánh Quy Amoxicillin

chương 60: chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bánh quy Amoxicillin.

— Viên Amoxicillin thứ sáu mươi: "Em chính là chồng anh."

;;;

Có lẽ vì cách Quan Cạnh kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng của ông, trông mà buồn cười, bố Quan bèn vỗ vai cho cậu hoàn hồn: "Sao đấy, sợ à?"

"...!Không, không ạ." Quan Cạnh lúng túng.

"Con phản ứng hơi chậm."

Cậu thành thực khai báo: "À thì cặp khoái bản của bố...!Con tháo nó ra, đẽo gọt thành miếng gỗ ước nguyện.

Hồi Tết, bố còn nhớ con dẫn anh Tam đi ngắm sao ở núi Đình Vụ không? Trên đó có cái Rừng Ước Nguyện..."

"Tóm lại, con tự ý tháo dỡ cặp khoái bản của bố rồi treo nó lên cây." Bố Quan tổng kết.

"Là vậy đúng không?"

"...!Vâng." Không còn cách nào phản bác, Quan Cạnh chỉ biết ngậm ngùi thưa vâng.

"Con còn gì để nói nữa không?" Bố Quan hỏi.

Quan Cạnh nghĩ bụng: "Còn gì để nói" là còn gì để nói, rốt cục bố đang ám chỉ cái gì?

Cậu chau mày nghĩ ngợi, ngập ngừng: "...!Đừng đánh mặt ạ?"

Bố Quan nhìn cậu, rồi bật cười thành tiếng.

"Bố đã nói mà mẹ con không tin, hai bố con mình hợp lại là thành một nhóm diễn hài." Ông cười.

"Xem con "quăng miếng" kìa."

"Quăng miếng?" Quan Cạnh chớp mắt.

"Con đâu có quăng miếng, con tưởng..."

"Tưởng bố đánh con à?" Bố Quan nhìn cậu.

"Bộ con chưa từng nghĩ tới, nếu bố vì một chuyện bé xíu này mà đánh con, con có thể cười nhăn răng như bây giờ à?"

Quan Cạnh nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa: "Cũng đúng ạ."

Hai người im lặng được một hồi, thì bố Quan cất tiếng trước: "Con ước gì?"

Chủ đề đàm luận đổi xoành xoạch, kỵ sĩ Quan suýt chút nữa không theo kịp tiết tấu.

Cậu chậm hai giây mới đáp: "...!Đạt được những gì mình muốn, điều ước trở thành sự thật."

"Bố có lý do tin rằng, lúc con ước cái này là ước cho Phó Tam Sinh đồng ý bên con." Bố Quan bảo.

"Trở thành sự thật, bốn chữ này tinh vi lắm."

Nhịp tim đang bình thường của Quan Cạnh vì sự xuất hiện của "Phó Tam Sinh" mà đập dữ dội.

Cậu hít một hơi, hỏi đến cùng: "Bố, chuyện giữa con và anh Tam, bố không phản đối ạ?"

Đút tay vào túi áo khoác, bố Quan ngước mắt nhìn cậu: "Nếu bố phản đối, con chia tay Phó Tam Sinh hả?"

Hai bố con nhìn nhau, Quan Cạnh mím môi không đáp.

"Không chia tay chứ gì? Vậy bố mày có phản đối hay không cũng chỉ đánh rắm thôi." Ông cười khẽ, sau đó thở dài.

"Nếu trước sau gì kết quả cũng chỉ có một, vậy bố phí công làm chi nữa."

Họng thắt lại, Quan Cạnh trịnh trọng cúi đầu với ông: "Bố...!Con xin lỗi."

"Có gì đâu phải xin lỗi." Bố Quan lại vỗ vai cậu.

"Người ta Bắc tiến, con Nam tiến, vậy là sai ư? Vậy là phải xin lỗi ư?"

"Dĩ nhiên không rồi."

"Quan Cạnh, con phải hiểu rằng dù bố có giận, thậm chí có đánh con, mắng con, thì đó cũng không phải do con sai; cũng không phải bố ghét Phó Tam Sinh, hay thất vọng vì con trai của bố."

Mắt Quan Cạnh cay cay, "...!Vâng."

"Ừ." Bố Quan cười.

"Dù bố, mẹ con hay chị con la hét đòi phản đối, cũng chỉ vì lo lắng cho con.

Sợ con bị người đời gièm pha, khinh thường, chỉ trích, làm khó làm dễ; sợ đường con đi có quá nhiều khó khăn mà thôi."

"Thực ra, Phó Tam Sinh hẳn là người hiểu rõ điểm này nhất trong tất cả chúng ta.

Nên mới đầu, thằng bé đó không đồng ý với con đúng không?"

"...!Đúng ạ." Quan Cạnh mím chặt môi.

"Anh Tam trải qua một số chuyện khá...!tồi tệ kể từ khi come out.

Anh sợ con sẽ giống như anh, nên cứ từ chối mãi."

"Chẳng qua sau đó anh Tam vẫn đồng ý, có lẽ vì con lì lợm cố chấp bám dai như đỉa, anh mềm lòng." Nghĩ đến chiếc hôn đầu tiên trên đỉnh Đình Vụ, nghĩ đến Rừng Ước Nguyện, nghĩ đến cặp khoái bản ghi điều ước của cả hai, Quan Cạnh bồi thêm một câu.

"...!Phải cảm ơn cặp khoái bản của bố, đã góp một phần cho tình yêu hai đứa con."

Bầu không khí căng thẳng loáng cái trở nên nhẹ nhàng.

Bố Quan phì cười: "Quan Cạnh, con đó...!Đúng là con trai của bố."

Quan Cạnh cười hì hì, đoạn sụt sịt mũi: "Thôi, chuyện này qua rồi.

Bố nói tiếp đi."

"Hết rồi, xong chuyện này là hết rồi." Bố Quan nói.

"Bố chủ yếu muốn hỏi tung tích cái khoái bản của bố thôi."

Quan Cạnh: "..."

Quan Cạnh: "Thế thôi ạ?"

"Ừ, thế thôi.

Những chuyện khác đều là hàng kèm theo." Bố Quan đứng lên, phủi bụi đóng ở quần.

"Về nhà, ngồi đây lạnh lắm."

Đứng dậy đi theo ông được chừng ba bước, Quan Cạnh cố lắm mà vẫn không nhịn được hỏi lại: "...!Hết rồi hả bố? Bố à, bố chắc chưa?"

"Chứ con muốn sao?" Bố Quan đáp mà chẳng buồn nhìn cậu.

"Con muốn thảo luận chi tiết và chia sẻ kinh nghiệm về chuyện hai người đàn ông bên nhau hả?"

"Con thảo luận với bố cái này làm gì chứ." Quan Cạnh cười.

"Chỉ là con thấy...!mọi chuyện ảo ma quá, không giống con nghĩ." Cậu vò đầu bứt tai, lẩm bẩm trong họng.

"Vốn dĩ con đã chuẩn bị tinh thần không lớn giọng không đập phá không đánh trả, ai ngờ..."

Bố Quan dừng bước quay đầu nhìn Quan Cạnh.

Trong đêm tối, Quan Cạnh không thấy rõ nét mặt của ông, chỉ nghe được ông nói:

"Năm lớp 10, con đánh nhau với người khác, đập phá đồ đạc trong trường.

Bố mắng con, đánh con, vì con đã làm sai."

"Nhưng lần này đây, khoan nói đến chuyện có đánh có mắng cũng chỉ vô dụng, bố chỉ xét đến việc con thích Phó Tam Sinh thôi.

Không trộm cướp, không giết người phóng hoả, con chỉ đem lòng thích một người, bố đánh làm gì? Bố đánh con, vì con phá hư cặp khoái bản của bố à?"

"Ừ rồi, nếu bỏ qua chuyện đúng sai, thì trên đời này không cha mẹ nào muốn con mình là người đồng tính.

Dù sao không được pháp luật bảo vệ, con sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn; hơn nữa, tuổi già còn không con không cháu." Bố Quan bảo.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tỷ lệ ly hôn trong xã hội này rất cao, và DINKs bây giờ không phải là hiếm.

Chính vì vậy, dù con dị tính hay đồng tính, thực ra cũng chẳng khác biệt gì nhiều."

"Con trai à, bố không muốn dùng cái gọi là "vì tốt cho con" mà ép buộc con." Bố Quan nói.

"Con vui hay không, hạnh phúc hay không, là do chính con nhận định, không phải do bố mẹ hay ai khác quyết định.

Chỉ có con, mới biết mình đang như thế nào."

"Không ai có thể sống cuộc đời này thay con, và cũng không ai có thể lựa chọn cách sống thay con."

Bố Quan dừng lại, không nói thêm tiếng nào nữa.

Mà ngay khi Quan Cạnh cho rằng ông đã nói hết và đến lượt mình phát biểu cảm nghĩ, lại thấy ông đột nhiên xắn tay áo lên: "Nhưng nếu thèm đòn thì bố đây cũng chiều.

Một yêu cầu nhỏ thế này, bố làm sao nỡ từ chối..."

"Không, không, không.

Bố bố, thôi mình quên đi ạ." Quan Cạnh đè tay ông lại, vội vội vàng vàng hạ tay áo ông xuống.

"Hôm khác mình so chiêu.

Ngày mai chị đến, cả nhà mình bàn lại đi ạ."

Bố Quan cười tủm tỉm, gõ cái "cốp" lên cái đầu ngu của con trai ngoan: "Nhát như thỏ đế."

"Nhát thì nhát," Quan Cạnh cười.

"Nếu có thể không cần đổ máu không cần rơi lệ mà vẫn khiến bố đồng ý cho con và anh Tam bên nhau, nhát chút cũng được."

Tiết mục tâm sự gia đình đến đây là hết, hai bố con lần lượt sải bước về nhà.

Khi đến gần lối vào của toà chung cư, bố Quan sực nhớ, nói với Quan Cạnh: "Con đừng vội nói với mẹ.

Ngày mai chị con đến, ba bố con mình bàn lại."

"Vâng," Quan Cạnh gật đầu.

"Con biết rồi ạ."

Về đến nhà, Quan Cạnh chui tọt vào phòng gọi điện thoại cho Phó Tam Sinh.

Và có lẽ cũng đang chờ tin chiến thắng của cậu, Phó Tam Sinh bắt máy rất nhanh: "Ơi?"

"Em đây, anh Tam." Quan Cạnh áp điện thoại lên tai, vội nói.

"Em nói chuyện với bố rồi.

Ông không phản đối, còn bảo..."

Quan Cạnh kể lại cho Phó Tam Sinh đại khái những gì bố Quan đã nói.

Phó Tam Sinh yên lặng lắng tai nghe, không nói tiếng nào; mãi đến khi Quan Cạnh phát hiện sự im lặng khác thường này, hỏi anh có chuyện gì, Phó Tam Sinh mới gượng gạo mà trả lời: "Không có gì, anh chỉ là...!vừa cảm thấy nhẹ lòng, vừa có chút...!hâm mộ em."

"Hâm mộ em?" Quan Cạnh chưng hửng, sau đó ngộ ra.

"...!Hâm mộ em, vì em có một gia đình như vậy sao?"

"Ừm." Phó Tam Sinh dựa vào đầu giường, kê gối sau lưng.

"Những gì chị em nói với anh, và những gì bố nói với em, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới."

"Thế giới này đối xử với em dịu dàng hơn anh nhiều, Quan Cạnh." Anh nhẹ giọng.

"Tốt thật, nhỉ?"

"Thế giới của em cũng là thế giới của anh.

Anh Tam, em và anh là một." Quan Cạnh nói.

"Anh không cần hâm mộ em đâu, dầu gì sau này mình cũng là người một nhà.

Bố em chính là bố anh, mẹ em chính là mẹ anh, chị em chính là chị anh, em chính là..."

Cậu chớp mắt, nuốt nước bọt: "...!Em chính là chồng anh."

Phó Tam Sinh nhướng mày, hơi lên giọng: "Em nói gì cơ?"

Quan Cạnh vội tằng hắng, sửa miệng: "À thì, ý của em á...!Em chính là nửa mảnh ghép có hạn sử dụng cả đời của anh, haha..."

Giỏi, ý chí sinh tồn mạnh gớm đấy.

Hết chương 60.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio