Đường Hân có thể là một người mâu thuẫn, bộ dạng anh nghiêm túc với đuôi mắt dài nhỏ xếch lên, trông rất giống một con mèo Ba Tư lười biếng lạnh lùng xa cách nhìn Thư Đồng.
Thư Đồng sinh ra một ảo giác rằng chàng trai lạnh lùng trước mắt cùng Đường Hân trước kia dính lấy cô là hai người khác nhau hoàn toàn.
Đường Hân mở cửa xe, cả người một cây đen chen vào. Thư Đồng vô thức nhích chuyển mông sang bên phải để nhường chỗ. Bốn người chen vào ghế sau, không gian tức thì trở nên chật chội.
Ngụy Tĩnh Hiền chỉ chỗ bên cạnh tài xế, phàn nàn: "Anh Hân, em đã đặc biệt dành chỗ tay lái phụ cho anh, cần gì chen vào ngồi ở đây.”
Đường Hân ngước mắt lên, quá lười để nhìn: "Tôi bị say xe."
Ngụy Tĩnh Hiền nói: "Sao em không biết anh bị say xe, không phải bị say xe nên ngồi phía trước sao?”
"Không ai ngồi thì tôi ngồi." Đặng Chi cầu còn không được, chỗ ngồi ở ghế phụ vừa có tầm nhìn, không bị chen lấn. Chỉ là ngồi kế bên ngửi thấy mùi khói thuốc lá cảm thấy hơi khó chịu.
Ngụy Tĩnh Hiền đứng dậy để cho cô ra ngoài, cay đắng nói: "Chị ChiChi có gì cần thì nói em.”
Lưu Dục còn trẻ nhưng lái xe rất khá, vững vàng lái ôtô chạy vào núi rừng, những hàng cây xanh dài bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt.
Tĩnh Hiền ngồi bên cạnh cửa sổ, tựa đầu vào ghế dựa ngủ thiếp đi, ngáy khò khò.
Đặng Chi rảnh rỗi không có việc gì, nói chuyện vài câu với Thư Đồng, về sau ngại Lưu Dục nghiện thuốc lá quá nặng làm ô nhiễm không khí, khuyên cậu ta đừng hút thuốc không nghe, giật lấy thuốc lá trong tay rồi quay kính xe xuống ném ra ngoài.
Lưu Dục choáng váng, lần đầu tiên cậu nhìn thấy có người con gái hung dữ như vậy.
Tính cách cậu ta ít nói, nhưng tính tình cũng cực kỳ ngang ngược, lại tiếp tục lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ra, đang muốn đốt.
Lần này Đặng Chi ném bật lửa của cậu ta.
Thư Đồng sợ hai người sẽ cãi nhau, kết quả Lưu Dục không nói gì, im lặng tiếp tục lái xe.
Có lẽ cậu ấy không muốn chấp nhặt với con gái.
Mặc dù Đặng Chi đã rời chỗ nhưng Thư Đồng vẫn cảm giác không gian hẹp. Vốn đôi chân dài của Đường Hân chiếm chỗ khá nhiều, cảm giác hiện diện rất rõ rệt.
Hai người từ đầu đến cuối không nói chuyện, trong mắt những người khác, giống như người xa lạ chưa hề gặp nhau.bg-ssp-{height:px}
Trong khoảng thời gian này quả nhiên Đường Hân lắng nghe lời của cô, thật sự cũng không đi tìm cô, nói không chừng anh đã không thèm để ý nữa rồi.
Như vậy cũng tốt, Thư Đồng tự nói với mình, nhưng trong lồng ngực lại dâng lên cảm xúc chua chát khó hiểu.
Hành trình có vẻ còn xa, Đặng Chi ngồi bên cạnh ghế lái, với sự rung chuyển của con đường núi gập ghềnh, cô tựa vào ghế xe bắt đầu ngủ gật.
Thư Đồng cũng hơi buồn ngủ, bỗng cảm thấy một bàn tay nóng bỏng bao lấy bàn tay cô.
Cô hơi ngạc nhiên, định rút tay ra, lòng bàn tay giữ chặt cô, mở ra và đan xen những ngón tay vào nhau.
Mà tên vô lại bên cạnh cô lại lặng lẽ nghiêng người sang cô, vươn tay ra, ép buộc ôm cô vào lòng, môi mỏng lạnh cọ cọ trên má cô.
Thư Đồng bị anh tấn công không dám di chuyển, sợ đánh thức Ngụy Tĩnh Hiền bên cạnh, đến lúc đó mình lại rước lấy một đống phiền toái.
Mới nãy hai người giống như hai người xa lạ, bây giờ lại giống như cặp đôi ngọt ngào, âu yếm nhau dù cho Thư Đồng bị ép.
Đường Hân bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, nâng cằm cô lên, mặt đối mặt, môi trái tim ma sát đôi môi mềm đỏ mọng của cô, giống như hạn hán lâu năm, vươn ra đầu lưỡi liếm liếm làn môi.
Thư Đồng không nhúc nhích, tùy ý anh liếm và hôn để trút giận, làn môi cảm thấy đau xót, thì ra bị anh cắn một cái.
"A. . ." Cô nhỏ giọng thở ra.
Anh cắn thật mạnh, như muốn cô nhớ kỹ cả đời.
Lưu Dục ngồi ở ghế tài xế nghe được động tĩnh, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không. . . Không có gì. . ." Thư Đồng hết hồn, mặc dù bị chú ý, Đường Hân vẫn không chịu buông cô ra.
Bên cạnh Ngụy Tĩnh Hiền gãi đầu, tiếp tục ngủ.
Thư Đồng ngước mắt lên nhìn anh.
Anh đang nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đáy mắt có sự tức giận xen lẫn bực bội, khó chịu, còn có những nỗi nhớ vô hạn trong mắt.