Bánh Quy Nhỏ Nhân Đường

chương 2: anh là học sinh cao trung (*)? !

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

() học sinh cấp ba

Thư Đồng đóng băng, giống như bị sét đánh trúng vậy.

Không nhìn lầm chứ Đường Hân đang mặc đồng phục Thánh Đức, trên vai vẫn mang cặp sách.

Anh... Anh là học sinh cấp ba? !

Đường Hân mở mắt, sững sờ không hiểu: "Sao vậy?"

"Hãy đi ăn trước đã." Thư Đồng lấy lại tinh thần, cố giả bộ bình tĩnh, "Này, đi ăn ở đâu cũng được."

Anh rất tự nhiên sóng vai với cô: "Gần đây có nhà hàng Tây không tồi.”

"Được." Nhìn anh vẫn là học sinh cấp ba, liền nghĩ mình sẽ xuất tiền túi mời anh ăn một bữa ngon.

Trên đường, Thư Đồng đưa mắt đánh giá anh, không thể nghi ngờ là bộ dáng học sinh sạch sẽ, lúc trước không hiểu sao lại mắt mù cho rằng anh là người trưởng thành.

"Cậu bao nhiêu tuổi?" Cô bất an hỏi.

Đường Hân nháy mắt dừng một chút, bình tĩnh trả lời: "."

Suýt chút nữa Thư Đồng phun máu, anh vẫn là người chưa thành niên và nhỏ hơn cô gần tuổi, đêm hôm đó chẳng phải cô là bò già ăn cỏ mềm sao?

Khi đến nhà hàng Tây, nhìn thấy cách trang trí liền biết nơi đó đắt tiền, Thư Đồng hoài nghi có đủ tiền trả không, ngần ngại đi theo anh vào.

Người phục vụ liếc nhìn Đường Hân vài lần, không biết là nhìn đồng phục anh không hợp với nhà hàng, hay là ngưỡng mộ vẻ ngoài nổi bật của anh.

Mở thực đơn ra Thư Đồng sờ soạng túi tiền, kiên trì chọn món tiết kiệm nhất – mì Ý.

Đưa thực đơn cho Đường Hân, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Sao ít vậy, ăn không no.”

Thư Đồng lắc đầu: "Trước khi đến tôi có ăn một chút."

Đường Hân nói: "Có thể gọi món tráng miệng đi, ở đây có bánh mousse chocolate khá ngon.”

Món tráng miệng chắc là không đắt đâu, Thư Đồng gật đầu đồng ý.

Đường Hân vẫy tay gọi phục vụ: "Phục vụ, một phần mousse chocolate.”

Thư Đồng lật xem trang tráng miệng, muốn cản lại đã không kịp rồi. Một món đã tốn quá nhiều tiền sinh hoạt, không ngờ tráng miệng lại đắt như vậy.

Cô vẫn còn là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, đã tức khắc vào đời sống tự lập, không muốn dựa vào cha mẹ nuôi sống, muốn tự mình kiếm tiền tiêu tiền. Ai ngờ ăn một bữa đã chi tiêu nhiều tiền như vậy.

Sau khi phục vụ đem thức ăn lên, Thư Đồng giống như đang nuốt tiền bạc, trong lòng rất đau khổ, suy nghĩ ăn xong trả tiền thế nào, thật sự không đủ thì mượn Đặng Chi trước vậy.

Đầu ngón tay Đường Hân không nhiễm hạt bụi đang cầm thìa bạc khuấy cà phê.

Thư Đồng chú ý lúc anh giơ tay nhấc chân rất có lễ tiết, một khí chất quý phái thanh lịch rõ ràng cho thấy xuất thân từ gia đình có lễ giáo.

Nhưng kì quái anh đã bỏ thêm túi đường, anh không thấy ngọt sao?

Đường Hân nhìn cô múc một muỗng mousse chocolate, hỏi: "Em thích không?"

Thư Đồng nói: "Hơi ngọt, nhưng cũng không tệ."

"Anh rất thích vị này." Đường Hân rút ra giấy ăn, lau miệng cô, "Miệng dính chocolate."

Thư Đồng theo bản năng muốn tránh, vẫn bị anh lau: "Sao cậu không ăn?"

Đường Hân mở to mắt, mỉm cười: "Anh muốn nhìn em ăn."

Thư Đồng im lặng, thật là một người kì lạ.

Lúc thanh toán ở quầy, Thư Đồng đã chuẩn bị tinh thần gọi Đặng Chi, ai ngờ Đường Hân bước tới, rút thẻ tín dụng trong túi ra đưa cho phục vụ.

Thư Đồng hơi sững sờ: "Đây là thẻ của ba mẹ cậu sao?"bg-ssp-{height:px}

Đường Hân khẽ nói: "Của anh."

Ơ, học sinh cấp ba bây giờ hào phóng thế.

Ngẫm lại cũng khó trách, có thể vào trường học Thánh Đức đắt đỏ cũng không sai, bao gồm cả em họ cô.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Thư Đồng phủi mông, tạm biệt anh: “Cảm ơn vì bữa ăn, tôi về trước.”

Để một học sinh trung học mời khách, cô thật sự rất xấu hổ.

Đường Hân bỗng nhíu mày: "Không phải hôm qua em đã đồng ý cùng đi xem phim? Nếu em bận anh đưa em đi.”

Thư Đồng chặc lưỡi: "Được rồi, xem thì xem..."

Tìm đến rạp chiếu phim gần nhất, Đường Hân để cho cô lựa chọn phim, Thư Đồng đã chọn bộ phim nghệ thuật đang nổi nhất hiện nay.

Ngay khi vào phòng chiếu phim, Thư Đồng ngay lập tức hối hận vì xung quanh đều là các cặp đôi.

Nhân viên rạp chiếu hẳn cho rằng bọn họ là chị em.

Cái gọi là phim nghệ thuật thật ra là phim tình cảm, nam nữ chính chưa đến nửa tiếng đã kéo nhau lên giường rồi.

Trong phòng chiếu phim tối tăm, đầy rẫy tiếng rên kích thích, thoáng cái hình ảnh thân thể cả hai quấn lấy nhau.

Nữ chính trần trụi bị nam chính đè trên giường, tuy không lộ thân thể, nhưng theo tiếng giường kêu “kẽo kẹt”, cũng có thể nhìn ra tình hình nóng bỏng bao nhiêu.

Đôi tình nhân bên cạnh sớm nhịn không được ôm hôn môi, sờ mó nơi riêng tư của đối phương.

Thư Đồng có hơi nóng không biết là trong lòng hay là thân nhiệt, trong đầu bắt đầu nhớ tới cảnh trong khách sạn, bị Đường Hân đè dưới thân, thừa nhận từng cái va chạm.

Mặc dù ấn tượng không sâu sắc, nhưng cảm giác đau và sướng giống như đã khắc trong cơ thể cô.

Mà người khởi xướng đang ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt luôn luôn ngắm nhìn mình.

Anh dường như đang có âm mưu, giống như đang cố che giấu, hơi thở trầm xuống. Sau một lúc, cuối cùng lại gần sát cô, thốt ra lời nói trong lòng.

"Anh muốn hôn em."

Bầu không khí mập mờ này rất thích hợp để hôn môi, Thư Đồng suýt chút nữa đồng ý, lí trí duy nhất vỡ ra, khiến cho cô lạnh lùng nói ra: "Không thể."

Đường Hân quay đầu, không hé răng, quay mặt vào phòng tối u ám, càng lộ vẻ ảm đạm.

Có lẽ rất thất vọng nhỉ, Thư Đồng nhịn không được nghĩ vậy. Nhưng anh là học sinh cấp ba, cô cũng không muốn trong mắt người khác thành cô gái ăn cỏ mềm ().

() Tương tự trâu già gặm cỏ non

Không biết vì sao sau khi phim kết thúc, đèn cũng không bật lên, người xem phàn nàn rời khỏi phòng chiếu phim.

Thư Đồng mò mẫm trong bóng tối bước xuống bậc thang, không để ý cả người ngã về phía trước.

Bên eo đột nhiên bị cánh tay thon dài ôm lại, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt nhìn chăm chú trong bóng tối, chóp mũi cao thẳng, tiếng hít thở gần đến mức có thể nghe.

Trong phòng chiếu phim từng nhóm đi ra, chỉ còn hai người bọn họ.

Anh nhẹ nhàng bóp tay cô, giữ ở trên vách tường, cánh tay rộng rãi ngăn chặn đường ra, phát ra hơi thở nguy hiểm mê người.

Thư Đồng chợt ngẩn ra: "Cậu muốn làm gì?"

Đường Hân nhún vai, khóe môi gợi lên nụ cười xấu xa: "Bây giờ em không thể di chuyển được rồi.”

Thư Đồng chán nản: "Di chuyển không được, chắc tôi sẽ không hét lên, ưm..."

Đường Hân cúi người, môi mỏng ngậm lại miệng của cô.

Tốt rồi, cũng không có cách nào để hét nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio