Mệt mỏi thu dọn lại phòng khách, sau đó ngơ ngác ngã ngồi trên sô pha. Cũng không biết suy nghĩ gì, trong đầu lại thoáng hiện lên đoạn hình ảnh khi hắn và Giang Nhược Thủy biết nhau, ở chung với nhau. Cậu vui cười, cậu u buồn, cậu bao dung, cậu lạnh nhạt. Trước giờ đi làm hôn nhau một cái, giúp nhau chọn quần áo, khen ngợi không chút che đậy, cặp mắt kia bởi vì ái mộ mà dường như sáng lên nhưng vẫn duy trì sự trầm nhuận như cũ. Lúc hai người cùng đi du lịch, cùng nhau ăn cơm, mười phần ăn ý với nhau. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt mờ ảo khi có khi không, làm hắn cảm thấy dường như không thể nắm bắt. Bọn họ khi ở trên giường, quen thuộc nhau, giống như người yêu nhiều năm, có thể phối hợp đến thiên y vô phùng(không chê vào đâu được) cho nhau niềm hạnh phúc lớn nhất.
Nhược Thủy Nhược Thủy, quả thực như dòng nước dịu dàng, không chút tiếng động mà thấm vào. Còn hắn lại hệt như con nít, khờ dại cho rằng, bản thân thích không đủ, bị hấp dẫn không đủ, cho rằng ánh mắt mình hướng đến nơi lấp lánh hơn, nhưng lại bị cậu, giống như dòng nước uốn lượn (nguyên văn là 无骨的水 = vô cốt thủy =.=), một cách lặng lẽ nhất, tầng tầng lớp lớp vây quanh, chảy vào trong từng khe hở xương cốt, đến tận xương tủy bên trong, chỉ mới nghĩ đến việc sẽ bị mất đi, liền đau đến sống không bằng chết.
Mọi việc, đã không còn có thể cứu vãn sao? Nhược Thủy cậu ấy, phải rời bỏ mình, kiên quyết như thế, không thể bàn bạc gì nữa. Cũng thật lặng lẽ rời đi, làm người ta ngay cả cơ hội và lý do ngăn cản đều không có. Cậu ấy đã muốn đến bên người khác sao? Là Lâm Nhiên? Cả thân thể, cả tâm hồn?
Nắm chặt hai tay thành hai nắm đấm, móng tay ghim vào trong da thịt, nhưng lại không cảm thấy đau. Bởi trong lòng đã bị bởi những khủng hoảng đột ngột ập đến lấp đầy mất rồi.
Không, sẽ không . Khi Nhược Thủy nhìn hắn, trong ánh mắt lấp lánh như thế, không thể biến mất nhanh như vậy được. Hắn không muốn cứ như thế mà chia xa, hắn phải tiếp tục giữ Nhược Thủy lại bên mình, lần này hắn sẽ nhận rõ mọi việc, sẽ thật nghiêm túc, sẽ chỉ nhìn một mình cậu ấy, chỉ yêu thương một mình cậu ấy.
Giang Nhược Thủy khi nhanh khi chậm làm xong việc giáo sư giao, mới nhắn tin cho Cố Thiện bảo rằng mình sắp về.
Lúc về đến nơi cũng khoảng trên dưới bốn giờ, phát hiện Cố Thiện thế nhưng lại đang ở nhà, mặc tạp dề đi tới đi lui trong bếp, không khỏi nghi hoặc: “Anh không đi làm sao? Hay được về sớm ? Anh không khỏe hả?”
Cố Thiện cười cười, ngầm có chút khẩn trương: “Em mấy ngày nay không có ăn uống đàng hoàng nên anh mua con gà về hầm canh cho em, chờ em về uống.”
“…” Giang Nhược Thủy ngay lập tức trưng ra vẻ mặt thực khó nói, thứ nhất là vì cử chỉ của Cố Thiện, thứ hai là vì, cậu thật ra, không thích uống canh gà.
“Ừm, đang chuẩn bị bắt đầu hầm đây.” Cố Thiện cười nói, “Nguyên liệu anh chuẩn bị xong hết rồi .”
“Cũng vừa kịp.” bất chấp mình sẽ “phá hỏng không khí” gì gì đó, Giang Nhược Thủy vội nói, “Không cần hầm canh đâu, làm gà xào ớt là được rồi.”
Cố Thiện có chút nghi hoặc, trong lòng âm thầm suy đoán, có phải đã làm sai gì nữa rồi không?
Giang Nhược Thủy có chút trù trừ, tìm cách diễn đạt cho đúng: “Việc đó, em không thích ăn canh lắm.”
… Quả nhiên, đã làm hỏng rồi. Cố Thiện đem tâm tình uể oải của mình che dấu thật tốt, cười mở miệng nói: “Được rồi, không hầm nữa, anh làm gà xào ớt ngay đây. Em là dân thành phố C mà, thích ăn cay.”
Giang Nhược Thủy nhếch khóe miệng cười: “Ừm, chính là như thế.”
“Vậy còn canh cá thì sao?” Cố Thiện lại hỏi, “Em có ghét không?”
“Cũng không ghét lắm, nhưng canh gà thì…” Giang Nhược Thủy không nói tiếp.
Cố Thiện hiểu rõ cười cười, cởi bỏ tạp dề: “Anh xuống dưới siêu thị mua con cá về nấu.”
“A, không cần phiền anh vậy đâu…” Giang Nhược Thủy muốn cản lại.
Cố Thiện bước qua đè vai cậu lại, đẩy cậu đi đến phòng ngủ: “Nè, chắc em cũng mệt rồi hả? Có muốn đi tắm trước không nào?”
Ơ… Giang Nhược Thủy cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hoài nghi không biết rốt cuộc Cố Thiện có chỗ nào bị gì không, (trong bản CCP là “na cái cân không đối” hình như ý là “dây nào bị trục trặc” hay sao í. Chém ==) nhưng đúng là cũng mệt mỏi thật, cũng lười nói lại với hắn, bèn chỉ hơi nhìu nhíu lông mày, nhìn Cố Thiện cầm bóp tiền ra khỏi cửa.
Không khí này, là thế nào đây?
Cơm chiều hết sức phong phú, Cố Thiện hồi đi học một mình ở Mỹ, đã luyện được tay nghề nấu nướng kha khá, bây giờ coi như là phô diễn bản lĩnh xuất chúng của bản thân, thề rằng phải bắt được dạ dày Giang Nhược Thủy.
Đáng tiếc, một người quê ở thành phố S, người kia lại là người thành phố C, một người thích ăn mặn, một người lại thích món cay. Cố Thiện hiển nhiên là nhường Giang Nhược Thủy, cuối cùng bản thân phải chịu đựng nuốt một bữa cơm xuống bụng, mặt đỏ tai hồng, uống nước liên tục.
Giang Nhược Thủy không thể nhìn tiếp được nữa: “Không phải anh không ăn cay sao?”
Cố Thiện dùng khăn giấy che mũi nói: “Không sao, tập ăn nhiều chút là hết mà.”
Giang Nhược Thủy giật nhẹ khóe miệng: “Em nói thật đấy, anh ăn như vậy bụng dạ nào chịu cho nổi.”
Cố Thiện trưng ra một nụ cười trên môi: “Em thích ăn là được rồi.”
Giang Nhược Thủy liền không thèm nhắc lại, quả thật, những món này đều hợp khẩu vị của cậu. Nhưng lại càng làm cậu nghi ngờ – Cố Thiện rốt cuộc là bị đứt dây nào rồi nhỉ? (Lại chééémmm như trên~~~)
Nhưng đây chỉ mới là sự mở màn.
Ngày kế tiếp, Giang Nhược Thủy cảm thấy được bản thân bị tất cả hành động của Cố Thiện làm bối rối cực kì.
Mỗi ngày về nhà đúng giờ, có khi còn về trước, hao tốn tâm tư làm cả một bàn đồ ăn hoành tráng, tất cả đều là món cậu thích. Sau đó hỏi cậu có rảnh không, hỏi cậu thích xem phim gì, rồi cùng nhau đi xem. Buổi tối lúc ở phòng sách làm việc thêm, cũng sẽ gọi cậu đến bên cạnh, bảo rằng “ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê”, để trực giác cậu chọn lựa một sách lược thật tốt, hoặc là nhờ cậu giúp sửa sang lại một ít văn kiện, cuối cùng cậu cũng không còn lựa chọn nào khác, đành biến thói quen làm việc ở phòng khách thành việc làm tổ trên ghế sô-pha trong phòng. Sau khi phát lương, lại hỏi cậu phải quản lý tiền bạc thế nào mới tốt, nên để dành
để đi du lịch cùng nhau, hay nên bắt đầu cân nhắc trang bị nhà cửa? Lúc làm “chuyện đó” thì không cần bàn đến, yêu thương đến nỗi cả cậu cũng phải rùng mình, làm sao có thể mới một chút là trực tiếp “làm” luôn được? Vuốt ve cái gì gì chứ? (Chém toàn tập TT-TT)
Giang Nhược Thủy đỡ trán, bất giác cau mày lại, thế này là sao đây?
Cẩn thận quan tâm từng li từng thế như vậy là thế nào chứ?
Là bởi vì trước kia không hề chú ý đến, nên bây giờ cảm thấy áy náy à ?
Hay là Lee đã nhìn ra vấn đề giữa hai người bọn cậu, nên mới bảo hắn đối xử cậu tốt một chút?
Dù thế nào đi nữa, cậu đã quyết định rõ ràng rằng mình phải buông tay, phải rời khỏi, đến lúc mọi việc sắp chấm dứt, Cố Thiện lại làm ra những hành động như thế, làm xao động trái tim cậu, làm cho cậu cảm thấy có chút phiền não. Thật ra trong lòng đang kháng cự, nhưng đối với những việc có xin cũng không được ấy, cậu vừa đắc ý vừa không muốn, tự mình mâu thuẫn- Cố Thiện quả nhiên là người có sức mạnh, có thể làm cho một kẻ lúc nào cũng giữ bình tĩnh như cậu trở nên ưu tư như thế.
Cũng may việc xin ở lại trong trường đã hoàn tất, phòng ngủ các thứ đều đã chuẩn bị xong. Giang Nhược Thủy quyết định ngay lập tức, ngay bây giờ, lập tức dọn đi, để cả hai được thanh tĩnh. Đoạn tình cảm này đây, có lẽ vẫn có thể gọi đó là cảm tình, chính thức dừng lại.
Nghe Giang Nhược Thủy thản nhiên nói rằng cậu đã quyết định phải vào trường trọ, Cố Thiện sửng sốt trong chốc lát, rồi chần chừ, thật cẩn thận mở miệng: “Em không thích ở đây sao?”
“Cũng không phải.” Giang Nhược Thủy hơi né tránh ánh mắt của hắn, “Mà là vào trường trọ sẽ tiện hơn, em học kì tới cũng làm trợ giảng rồi còn gì .”
“Ở lại đây không tiện sao?” Cố Thiện hỏi, “Nếu em cảm thấy ngồi xe không tiện, anh sẽ đưa em đi.”
“Em không muốn làm phiền anh.” Giang Nhược Thủy hơi hơi hé miệng.
“Không phiền.” Cố Thiện vội nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Giang Nhược Thủy, ngay lập tức hiểu rõ, người này, đã quyết định cả rồi, hiện tại cũng chỉ là đang nói một tiếng cho cho hắn biết mà thôi.
Hai người khi đó trầm mặc mất một lúc, Giang Nhược Thủy mới cười nói: “Thật ra cũng đã làm phiền anh quá lâu rồi, ở lại đây mà không trả tiền thuê nhà, cũng không đưa tiền cơm nước gì hết, anh cũng không tính toán, bình thường có chuyện gì, dù ít dù nhiều cũng đã được anh quan tâm chiếu cố. Thật sự rất cám ơn anh.”
Cố Thiện hất đầu (chém =.=), im lặng trầm mặc, hắn rất khó chịu, khó chịu đền nỗi không nói nổi nên lời.
Giang Nhược Thủy nhưng lại hiểu lầm, nghĩ rằng hắn tức giận vì mình cố ý làm như thế: “Việc này, thực xin lỗi, có lẽ trước đó em nên nói qua với anh…”
Có lẽ, quả thật hẳn là nên “bàn bạc” trước vói hắn một chút, nhưng là, lấy danh nghĩa gì mà bàn?
Lúc trước quyết định dọn vào đây sống cũng là vì số lần cậu ở lại qua đêm dần dần nhiều lên, nên Cố Thiện liền đề nghị như vậy. Cậu nghĩ rằng đồng thời đây cũng là lời mời nhằm xác định quan hệ tình cảm của cả hai, vì thế cậu đồng ý. Nhưng cuối cùng lại không phải vậy, suốt một năm qua, là cậu đã lầm rồi.
“Em ngày mai sẽ dọn đi,” Giang Nhược Thủy tiếp tục cúi đầu nói, “Trong ký túc xá cũng chuẩn bị xong cả rồi.”
“Cũng không cần cân nhắc thêm nữa à?” Cố Thiện đã mở miệng, thanh âm có chút chua chát.
“Ưm, tất cả thủ tục đều xong cả rồi.” Giang Nhược Thủy cứ thế trả lời.
Cố Thiện không nói gì nữa.
Hắn vẫn hết sức khờ dại, luôn tự cho là đúng, nghĩ rằng vẫn kịp vãn hồi, nghĩ rằng vẫn còn có thể cố gắng giữ cậu lại bên cạnh. Cuối cùng lại chỉ có thể chua sót thừa nhận, đã quá muộn rồi, hắn giữ không được cậu. Hắn thậm chí không nói nổi một lời “Không cần đi đâu, em cứ ở lại đây”, bởi vì biết bản thân trước kia đã tổn thương cậu quá sâu, biết rằng hắn không có lập trường nói thế, biết Nhược Thủy đã không hề đồng ý hắn, nếu còn nói ra, e rằng chỉ phí công làm cậu ấy phức tạp thêm mà thôi.
Bọn họ, đã kết thúc rồi sao.
Lấy tay che mắt, Cố Thiện đứng dậy, đi về phía phòng sách: “Tối nay anh còn chút chuyện phải giải quyết, em cứ đi ngủ sớm đi.”
“Ừm,” Giang Nhược Thủy cũng đứng dậy, nhìn dáng lưng của hắn, “Anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ngày mai để anh chở em đi.” Cố Thiện lại thản nhiên nói.
Giang Nhược Thủy vừa định nói không cần, nhưng rồi dừng lại, chỉ nói một chữ: “Được.”
Vẫn là nên có trước có sau như vậy đi.
Đã kết thúc rồi, bọn họ.