/ - ngày xảy ra trận quyết đấu giữa Seirin và Touou Gakuen. Ngay từ buổi sáng hôm ấy, các thành viên đội Seirin đều đã chuẩn bị cho mình tinh thần tốt nhất để tham gia thi đấu, trong khi đó bên Touou Gakuen :
-Cái gì, Daiki vẫn chưa tới ư !?
Đội trưởng nhìn Momoi, bất đắc dĩ gật đầu. Momoi thở dài :
-Để em gọi lại cho cậu ta.
Nghe thấy tiếng bắt máy, Momoi nói với giọng không hài lòng :
-Cậu đang làm gì ở ngoài vậy !! Trận đấu sắp bắt đầu rồi đấy !
-Tôi không có hứng thú với trận đấu này lắm.
Aomine nhàm chán trả lời.
Momoi chỉ muốn đập cho tên này một trận khi nghe thấy những lời vô trách nhiệm đó. Không muốn đến đúng không ? Cô sẽ làm cho gã nhất định phải đến.
-Humh... Chả nhẽ cậu sợ khi phải đấu với Kagami ? Tớ có thể hiểu điều này đấy.
Đúng như dự đoán của cô, tên nóng nảy này không chịu được khi bị khiêu khích trực tiếp như vậy.
-Cậu nói cái quái gì vậy ? Không đời nào tôi lại sợ tên rác rưởi đó. Đợi đi, phút nữa tôi sẽ đến.
-Đừng đùa, ta sắp thi đấu rồi đó !
-Bảo mấy người đó cố hiệp đầu đi. Tôi chỉ cần phút còn lại để diệt cái đội cỏ rác đó thôi.
Nói xong, Aomine dập máy ngay. Gã lại không nhìn ra trò trẻ con đó của Momoi, chỉ có gã biết rằng tại sao mình lại đồng ý đến.
-Haizzz, đành vậy thôi. Chúng ta sẽ bắt đầu hiệp đầu mà không có cậu ta.
Sau khi nghe Momoi báo cáo, đội trưởng đành sắp xếp lại đội hình ra trận trong hai hiệp đầu.
Trận đấu đã diễn ra với sự vắng mặt của Aomine. Mặc dù không có Aomine, nhưng Touou vẫn rất nguy hiểm với lối tấn công cực mạnh. Seirin đã phải dồn hết sực lực để chiến đấu với đối thủ của mình. Mặc dù vậy Seirin vẫn giành được nhiều điểm hơn. Rõ ràng đội mình đang dẫn trước nhưng Kuroko vẫn có một linh cảm không lành. Sang hiệp hai sau khi nhìn thấy Kagami thực hiện một cú Dunk, Kuroko biết rằng điều cậu lo lắng đã thành sự thật : chấn thương ở chân của Kagami vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn. Riko cũng nhận ra điều đó nên đã ngay lập tức thay Kagami bằng Tsuchida nhưng cô biết rằng đây chỉ là giải pháp tạm thời. Nếu không có Kagami, Seirin chắc chắn sẽ thua ! Khó khăn tiếp tục ập đến với Seirin khi Aomine - con át chủ bài của Thế hệ kì tích xuất hiện !
-Cậu ta đến rồi, Kurokochi sẽ gặp nhiều khó khăn đây.
Kise nhìn thế trận bên dưới, nói với người bên cạnh.
-Điều tôi lo lắng hơn là thái độ của cậu ta với Kuroko. Chẳng phải vì vậy tôi với cậu mới đến đây hôm nay sao.
-Đúng là Midorimachi. Tôi nghe từ Momoichi dạo này cậu ta hành xử như mấy tên nghiện bạo lực.
-Nếu cứ như vậy, cậu ta sẽ lại tổn thương Kuroko.
Trong phòng chờ đội Seirin :
- hiệp cuối, hãy cho em thi đấu, huấn luyện viên.
Riko cảm thấy vô cùng khó xử. hiệp đầu Kuroko đã tham gia thi đấu nên khả năng đánh lạc hướng của cậu ấy đang mất dần tác dụng, thể lực của Kuroko cũng không đủ để trụ hết hiệp cuối. Nhưng nhìn vẻ mặt quyết tâm của Kuroko, cô lại không nói nên lời. Các thành viên khác cũng cảm thấy vô cùng khó xử. Lúc này, Kagami đi đến, hắn ngồi quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt Kuroko :
-Kuroko, chẳng phải chính cậu đã bảo tớ " bóng rổ không phải môn thể thao dành cho một người " hay sao ? Tớ biết cậu rất muốn chính tay mình đánh bại Aomine, nhưng cậu cần phải nghỉ ngơi. Ngoan ngoãn ngồi dưỡng sức đi và hãy đặt niềm tin vào tớ.
Dưới sự khuyên nhủ của Kagami, Kuroko đồng ý không tham gia thi đấu vào hiệp trừ khi tình hình trở nên tệ đi.
Hiệp chính thức bắt đầu khi Kuroko ở ngoài sân. Nhưng Seirin và ngay cả Kagami cũng không ngờ rằng họ phải đấu với một tồn tại mạnh mẽ đến mức nào. Xuyên suốt hiệp , Aomine đã đánh bại cả thành viên đội Seirin và ghi liên tục hơn điểm.
-Ra sân đi, Tetsu.
Aomine nhìn về phía Kuroko, nói. Gã nắm chặt tay lại như kiềm chế khát khao muốn ôm cậu. Gã thầm nhủ rằng : chỉ cần thắng trận này, Tetsu sẽ nhận ra ai mới là ánh sáng đích thực của đời cậu. Rồi cậu sẽ trở về bên gã. Suy nghĩ của gã thật hèn mọn, gã muốn Kuroko mất hết hi vọng, gã muốn Kuroko nhận ra sự thật rằng : chi khi ở bên gã, cậu ấy mới có thể chiến thắng.
Khi nhìn thấy Kuroko kiệt sức, khi tên rác rưởi Kagami đó bị thay ra ngoài, gã biết rằng cơ hội của mình đã đến :
-Tetsu, lần này tôi thắng rồi. Bỏ cuộc đi.
"Hãy về đây với anh, Tetsu". Tính toán của gã rất tuyệt vời, nhưng dường như xa nhau quá lâu đã khiến gã quên mất rằng Kuroko là người tuyệt vời như thế nào.
-Bỏ cuộc ? Đối với tôi việc bỏ cuộc thật đáng kinh tởm. Tôi... sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng !
Lời nói kiên định của Kuroko đã đánh thức các thành viên trong Seirin khi họ gần như mất hết ý chí chiến đấu. Đúng vậy, họ yêu bóng rổ vì vậy họ sẽ chiến đấu đến tận giây phút cuối cùng !
- - Touou Gakuen giành chiến thắng !
Mắt Kuroko nhoè đi khi nhìn thấy tỷ số. Vậy là rốt cuộc Seirin đã thua.
-Đi thôi, Kuroko. Chúng ta phải xếp hàng.
Huuyga-senpai mắt đỏ hoe khi nói với cậu những lời nói đó. Các Senpai khác cũng đang cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt của mình. Ngay cả Kagami và Riko - senpai cũng vậy. Giây phút đó, Kuroko hiểu ra rằng : không chỉ mình cậu không cam tâm, mọi người đều đang cố kiềm chế cảm xúc của chính mình.
" Trận đấu đã kết thúc ! Xin cảm ơn ! "