Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kuroko giật mình tỉnh giấc, không biết cậu đã thiếp đi từ lúc nào không hay. Mưa cũng đã ngừng rơi. Khoan đã, có gì đó hơi khác so với lúc nãy. Bấy giờ Kuroko mới để ý cậu đang nằm trên một chiếc giường ấm áp. Giường ? Hoá ra cậu không bị nhốt trong nhà kho như mình đã đoán. Không gian xung quanh không còn tối đen mà sáng bừng lên. Kuroko nhìn thoáng qua : đây là một căn phòng được bài trí đơn giản với những vật dụng tối thiểu cần thiết của một phòng ngủ. Chủ nhân của căn phòng có lẽ còn là học sinh khi Kuroko nhìn thấy sách vở được vứt bừa bộn trên bàn học ở góc phòng. Điều khiến Kuroko ngạc nhiên nhất là những tấm áp phích được dính ở trên tường. Michael Jordan, LeBron James, Wilt Chamberlain, ... đều là những tuyển thủ bóng rổ nổi tiếng hàng đầu thế giới. Là một người đam mê bóng rổ giống như cậu vậy. Kuroko muốn đứng lên tới gần xem nhưng lại không di chuyển được. Hai tay và hai chân của cậu đều bị trói chặt lại - điều này khiến Kuroko ý thức được rằng mình vẫn đang bị bắt cóc. Phải làm gì đó để thoát khỏi tình trạng này mới được, Kuroko cố gắng cựa quậy thân mình nhưng điều đó chỉ khiến quần áo của cậu bị xộc xệch hết cả lên. Ngay lúc này cửa phòng bật mở, Kuroko giật mình ngước lên nhìn.
-Em đã tỉnh rồi sao ?
Khi nhìn thấy căn phòng này, Kuroko đã nghĩ tới nhiều người. Nhưng chỉ có người này là cậu không hề ngờ đến.
-Là cậu ?
-Là tôi.
Tên đó thoải mái thừa nhận hành vi của mình. Rồi gã tiến gần tới giường, nhìn xuống Kuroko.
-Em không biết tôi đã chờ bao lâu mới bắt được em đâu.
-Tại sao ?
Kuroko không hiểu tại sao gã phải làm đến mức như vậy.
-Tại sao ... tại sao ư ? Hahaa...Em nói xem Tetsu.
Gã cười như điên trước câu hỏi của Kuroko như thể đó là câu chuyện buồn cười nhất gã từng nghe. Tay gã nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Kuroko, mặt mũi tối sầm lại.
-Lý do không phải quá hiển nhiên ư ? Là do em - Tetsu của tôi.
Gã than nhẹ. Cảm giác mềm mịn trên tay khiến gã càng thêm hưng phấn. Nhưng trái lại với vẻ mặt thèm khát của gã lại là khuôn mặt vô cảm Kuroko. Nhìn Kuroko như vậy, gã như hoá điên dại gào thét :
-Em lúc nào cũng như vậy Tetsu ! Đến một ánh mắt cũng lười bố thí cho tôi ! Em có biết tôi đau lắm không. Nhưng..... không sao đâu Tetsu à ! Tôi sẽ bỏ qua hết. Vì... tôi yêu em mà.
Nói xong gã bắt đầu trèo lên giường đè Kuroko xuống. Được nhìn Kuroko nằm trọn trong vòng tay của mình càng kích thích thị giác của gã. Dương vật vốn ngủ yên nay nhô cao lên. Cảm giác được có một vật căng cứng chọc vào người mình, cả người Kuroko lạnh toát, cậu cố gắng cựa quậy để thoát khỏi gã. Nhưng càng làm như vậy thì thứ bên dưới càng trở nên to hơn. Giật mình, Kuroko vội dừng lại mọi hành động của mình, cậu cố giữ bình tĩnh, hỏi :
-Cậu... cậu định làm gì ?
Thay vì trả lời, gã bắt đầu cởi từng cúc áo của Kuroko. Làn da trắng như tuyết, non nớt trần trụi trong không khí, bộ ngực nho nhỏ được trang trí thêm hai núm vú hồng phấn đang run rẩy. Cảnh tượng trước mặt kích thích đến nỗi khiến hai mắt gã đỏ ngầu lại, không giữ được bình tĩnh vốn có của mình. Gã bắt đầu dùng bàn tay thô ráp xoa nắn khắp người Kuroko. Cả người Kuroko như rơi vào hầm băng khi chứng kiến hành động mất trí của gã, cậu dùng hết sức lực đẩy gã ra nhưng vô ích. Sức mạnh của gã đàn ông hoàn toàn áp đảo Kuroko. Nghĩ đến những điều sắp sửa xảy ra, sâu trong lòng Kuroko, nỗi tủi nhục, sự bất lực trào dâng không kiểm soát được.
Gã đàn ông liếm láp từng phần trên người Kuroko. Hương vị thanh mát trên cơ thể thiếu niên khiến gã không kìm nén được dục vọng như muốn nổ tung của mình. Nhìn thiếu niên dãy dụa trong sự bất lực càng kích thích sự tàn bạo, thú tính của gã. Gã thở hắt đầy sự thoả mãn. Khi gã nhướn người lên muốn âu yếm lấy đôi môi mềm mại của Kuroko thì cậu lại quay phắt đầu đi. Hành động của thiếu niên đã làm bùng lên ngọn lửa dữ dội trong lòng gã đàn ông. " Em ghét tôi đến thế sao ! Hah... chẳng phải giờ đây em nên rên rỉ cầu xin tôi làm nhẹ nhàng hơn sao, Tetsu !! " Dường như sỉ nhục Kuroko đã làm gã thoải mái hơn. Gã liên tục dùng những từ ngữ dơ bẩn để kích thích Kuroko nhưng người phía dưới không hề phản ứng. Thiếu niên càng như vậy càng khiến gã muốn huỷ hoại cậu, khiến cậu trở thành của mình.
-Không thích hôn đúng không...Tôi sẽ khiến đôi môi ngọt ngào này của em thấm đẫm tinh dịch của tôi.
Gã bắt ép Kuroko quay đầu ngậm lấy dương vật của mình.... Nhưng..... khi thấy từng giọt nước mắt thiếu niên lăn dài trên má, trong lòng gã có gì đã vỡ vụn. Sự điên cuồng gào thét trong lòng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là hoảng sợ, lo lắng đến tột độ. Gã ôm lấy Kuroko, liên tục nỉ non những lời xin lỗi vào tai cậu nhưng vô ích. Dường như Kuroko đã đánh mất hoàn toàn ý thức của chính mình. Sự khốn nạn, đốn mạt của gã đã khiến Kuroko hoàn toàn mất hi vọng. Cậu có thể nghe thấy tiếng gào thét sợ hãi đầy bất lực của gã nhưng Kuroko không hề muốn tỉnh lại, giờ đây cậu cảm thấy thật mệt mỏi... thật mệt... ý thức Kuroko chìm dần vào bóng tối.
-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-
-Thằng đốn mát đéo có nhân tính này ! Sao mày có thể làm như vậy với Tetsuya chứ !
Y tá, bác sĩ sợ hãi đứng xung quanh nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản. Vẻ mặt tàn nhẫn trên khuôn mặt người đàn ông khiến bất cứ ai khi nhìn vào đều lùi bước.
-Viện trưởng, ông.. ông ấy đến rồi.
Một cô ý tá nhìn thấy bóng dáng từ xa, vui mừng nói với mọi người.
-Viện trưởng !
-Có chuyện gì vậy ?
Ông vừa tan làm mà lại phải chạy xe đến đây rồi.
-Gia đình nạn nhân đang xảy ra xô xát với người mang nạn nhân đến viện.
Một bác sĩ nhanh chóng báo cáo.
Xô xát ? Chuyện xảy ra như cơm bữa mà còn gọi ông đến giải quyết ? Bảo vệ nuôi tốn cơm à ! Nhưng khi nhìn thấy mấy tên bảo vệ trong bệnh viện đều nằm ngã chỏng chơ ở một bên thì ông mới ý thức được việc này không hề bình thường. Và khi thấy rõ mặt người đánh, viện trưởng hú hồn chim én : Sao tên ôn thần này lại ở đâyyy !
Ngay sau đó bản năng mách bảo ông nên chạy ngay đi lập tức nhưng khi vừa quay lại định đánh bài chuồn thì :
-Đứng lại.
Viện trưởng lập tức ưỡn thẳng người lên : Aii dô, cột sống của ông. Ông khép nép quay lại cúi gập người xuống một góc độ hoàn hảo :
-Ngài... ngài có việc gì sai bảo ạ ?
-Chữa cho tên này.
Một vật thể bầy nhầy máu me được vứt dưới chân viện trưởng. Dù đã làm hơn năm trong nghề nhưng hình ảnh trước mắt cũng khiến ông run rẩy. Tình trạng của người trước mặt chỉ cần muộn hơn chút nữa là có thể... sẽ không cứu được.
-Đmm, lẽ ra ngươi nên giết Hắc Lam luôn. Hắn dám làm vậy với King của chúng ta !
-Bình tĩnh nào Ryujin. Chết - quá đơn giản rồi, tôi sẽ khiến gã phải hối hận suốt quãng đời còn lại của mình !
Akari nghiến răng ken két nói. Tức giận - thứ xa xỉ đối với một người như anh giờ đây đang dâng trào không kiềm chế được. Trời mới biết khi nhìn thấy Kuroko nằm trên giường bệnh, Akari đã phẫn nỗ đến mức muốn huỷ diệt tất cả. May mà anh đã kịp ngăn cả mình và Ryujin lại. Nếu không....
-Bây giờ tình hình của ngài ấy khá tệ. Sự việc này đã khiến công sức chữa trị cho căn bệnh trầm cảm trước đó sụp đổ.... Tôi chỉ sợ... ngài ấy sẽ trở về trước đây.
-Vậy... vậy giờ phải làm sao đây ?
Ryujin lo lắng đến phát khóc.
-Tôi sẽ đưa ngài ấy trở về Mĩ ngay bây giờ. Ở đó có những bác sĩ chuyên dụng đã từng chữa trị cho Kuroko - sama.
Và ngay trong đêm đó, Akari đã sử dụng máy bay tư nhân của mình đưa Kuroko sang Mỹ. Tất cả mọi chuyện đều được tiến hành trong bí mật. Không ai biết được điều gì đã xảy ra với ... Kuroko Tetsuya.
Thân phận mà Akari dùng ở thế giới này là một boss của tổ chức Yakuza hàng đầu Tokyo ~ ~
Có ai đoán ra là ai ko nè ~