-Vậy... đối thủ hôm nay của chúng ta là ai ?
Narumi thờ ơ hỏi.
-Là Seirin.
-Seirin ? Chưa nghe bao giờ cả.
Kawase cảm thấy hơi mệt tâm với Narumi. Cái tên chỉ nghiện xem tạp chí mát mẻ, có để tâm gì đâu mà. Tiện đây Kawase phổ cập luôn kiến thức cho cả đội :
-Một đội mới thi đấu trong hai năm trở lại đây, đã có vài thành tích nhưng chỉ dừng ở mức thường. Tên đáng lo ngại nhất là tân binh Kagami Taiga. Nhưng...họ có một điểm yếu chết người !
-Điểm yếu ?
Tooyama ngạc nhiên nhìn Kawase.
Không để mọi người tò mò, Kawase nói luôn :
-Hàng ngũ bên trong cực kì yếu ! Chỉ có phần trung tâm mạnh thôi. Hơn nữa, họ không có huấn luyện viên chính thức hoặc cô gái đó chính là huấn luyện viên của họ.
-Hả, phụ nữ !?
-Sao họ sướng vậy !
-Huhu, tớ cũng muốn huấn luyện viên là nữ. Nhưng sự thật quá phũ phàng.
-Ông già hói đầu ... Càng nghĩ càng thấy nước mắt chảy ngược vào trong...
Các thành viên đội Josei ghen tị gào thét.
-Hể, phụ nữ à ! Thú vị rồi đây.
Cuối cùng cũng có sự việc hứng thú lôi Narumi ra khỏi đống tạp chí mát mẻ của cậu ta.
-Nhưng... cuối cùng cũng bị chúng ta đè bẹp thôi. Tôi có nên đến an ủi cô gái ấy khi đội họ bị thua thảm không nhỉ ? Haha...
-Cậu ác quá đấy, Narumi.
Mặc dù nói vậy nhưng Kawase cũng chẳng hề chê trách gì hành động của Narumi. Họ nghiễm nhiên nghĩ rằng chiến thắng đã nằm trong tay mình. Một chiến thắng quá đỗi dễ dàng....
-.- -.- -.- -.- -.- -.-
Còn mười phút nữa là thi đấu, Riko muốn động viên tinh thần cả đội lần nữa nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy tự tin của mọi người, cô tràn đầy ngỡ ngàng.
-Các thành viên đã thật sự trưởng thành.
Huuyga cười nói.
Đến giờ Riko mới nhận ra họ đã đi cùng nhau một chặng đường dài thế nào. Đã cùng sẻ chia niềm vui cũng như nỗi buồn, chiến thắng và cả thất bại. Những giọt mồ hôi, nước mắt và cả máu đã rơi. Tự nâng đỡ nhau sau những lần gục ngã và giờ đây, Seirin sẽ đi đoạt lấy khoảng chân trời do chính họ tự tạo ra. Những chú đại bàng đi tìm kiếm lãnh địa của mình. Chỉ cần nghĩ đến đó, Riko không kìm nén nổi sự phấn khích của mình. Cả người cô sôi sục trước viễn cảnh quá đỗi tuyệt vời đó.
-Josei - họ chính là những con mồi đầu tiên trải đường cho bầu trời của chúng ta.
Không chỉ các thành viên, người thay đổi nhiều nhất có lẽ là Riko. Nếu như là trước đây, cậu ấy sẽ không bao giờ bộc lộ tham vọng của mình. Huuyga đáp lại :
-Đúng vậy.
-Ê, hai người kia cứ đánh lẻ nói chuyện riêng với nhau kìa. Chắc mê nhau rồi, hớ hớ :))
Kagami hoá bà tám nhìn về phía Riko và Huuyga.
Kuroko không hề thấy bong bóng màu hồng nào toát ra từ không gian của hai người họ, vả lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc đó đi kìa. Chắc chỉ có Kagami mới đưa ra được nhận định kinh dị trên. Mà còn " Hớ hớ " nữa chứ, lần đầu tiên cậu thấy có người cười kiểu này luôn ý ạ. Nếu cậu ở gần Kagami nhiều quá chả nhẽ EQ của mình cũng sẽ đi về hướng âm như vậy sao. Nghĩ đến là thấy sợ hãi, Kuroko quyết định giữ khoảng cách với Kagami một chút. Nhưng " Chạy trời không khỏi nắng ", hễ Kuroko nhích ra xa một chút là thân thể Kagami tự động dịch chuyển theo. Sau một hồi cố gắng, Kuroko quyết định... bỏ cuộc. Không thể trách cậu không kiên trì nhé ~ ~ Đến khả năng mờ nhạt của cậu còn mất tác dụng với Kagami. Mà nói mới nhớ, cái khả năng bẩm sinh đó hình như ngày càng không còn tác dụng với những người thân thuộc với cậu. Muốn nhìn vẻ mặt sỡ hãi của mọi người khi cậu bất thình lình xuất hiện mà vô vọng.
-Kuroko... Kuroko...
Haizz, thời oanh liệt nay còn đâu.
-Kuroko !
Hú hồn chim én à. Làm cậu giật hết cả mình.
-Cậu suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy ?
Nhìn vẻ mặt to chà bá của Kagami đập vào mắt, Kuroko không nỡ lòng nào nói mình buồn phiền vì không được nhìn thấy vẻ mặt bị doạ của các thành viên nữa.
-Tớ đang suy nghĩ về đối thủ của hôm nay.
-Tên gì ý nhỉ ?
-Bakagamiii ! Là Josei đó.
-Đâu thể trách tớ được, tại họ không nổi ý chứ.
Kagami vội vàng chữa cháy cho trí nhớ hai giây của mình.
-Hôm qua Riko - senpai còn nhắc đến mà. Lúc đấy cậu làm gì vậy trời ?
" Ngắm cậu đó ! ", hú hồn, suýt chút nữa là lỡ miệng.
-Tớ... tớ ngủ gật. Mà cậu thấy trận đấu đầu tiên sau khi quay lại thế nào ?
Hắn phải chuyển chủ đề lẹ.
Kuroko bất ngờ, không nghĩ Kagami lại hỏi mình như vậy. Cậu đưa tay đặt lên tim mình, " Thình thịch... thình thịch... "
-.... Bình thản đến kì lạ, có thêm Kiyoshi - senpai, tớ nghĩ chúng ta không thể không thắng được !
Vừa nói xong Kuroko liền bị một vật thể khổng lồ tập kích từ phía sau.
-Huhu... không ngờ Kuroko lại tin tưởng anh đến vậy ! Anh sẽ không phụ lòng em đâu ~
Kiyoshi mắt lấp lánh tràn đầy sung sướng nói với Kuroko tiện thể không quên ôm lấy cậu.
Kagami đứng bên cạnh Kuroko thấy vậy liền ra sức kéo Kiyoshi ra xa khỏi người yêu tương lai của mình nhưng tên này cứ như da chó vậy, kéo hoài không ra. Đệch, đã không kéo được thì hắn chơi đến cùng. Thế là Kagami ôm lấy đằng trước của Kuroko. Giờ Kuroko không khác gì nhân kẹp thịt phiên bản di động. Cậu cố gắng đầy hai người này ra nhưng vô ích, càng đẩy càng dính chặt. Quá mệt tâm mà ~ Cuối cùng tiếng tuýt còi của trọng tài báo hiệu trận đấu chuẩn bị bắt đầu đã giải thoát Kuroko ra khỏi hai cái vỏ bánh khổng lồ.
" Mỗi đội có năm phút để khởi động trước khi trận đấu chính thức xảy ra "
Khi cả hai đội đang khởi động hết mình thì lại có một người vẻ mặt chán chường hết sức, không buồn động đậy tay chân.
-Narumi, sao vậy ?
Kawase thắc mắc.
-Đội trưởng... anh thật là độc ác. Khi anh nói rằng đội bên kia có phụ nữ, tôi đã chờ mong hết mình. Nhưng... anh nhìn kìa ! Cô ta chả có tý sexy gì cả ! Cái màn hình phẳng đuột kia làm tôi nhức nhối quá. Mau trả lại trái tim và hi vọng cho tôi điii !
Narumi vừa gào thét vừa chỉ thẳng vào Riko. " Tên này... tên này.... dũng cảm vcll ! " Các thành viên Seirin đều ngả mũ bái phục trước hành vi mà họ cho rằng quá ngu người đến từ vị trí của Narumi. Không ai dám quay lại xem biểu cảm của Riko. Đến cả Kagami cũng run rẩy trốn sau lưng Kuroko.
-Huuyga, Kiyoshi, Kagami, Izuki, Kuroko.
Các thành viên bị Riko điểm danh giật mình thon thót, " Má ơii, tiếng gọi ác ma ! Xin lỗi ba mẹ nếu hôm nay con không về.. " Huuyga sau khi cầu nguyện thì lập tức quay lại chào Riko bằng kiểu nhà lính :
-Yess, Madam ! Ngài có việc gì phân phó ạ !
Riko mặt cười tươi như hoa nhưng hành động thì không hề. Cô đưa ngón trỏ cắt ngang qua cổ ngay sau đó dựng ngược ngón trỏ xuống.
" Giết sạch ! " Từ ngữ đó hiện ra ngay trong đầu Huuyga.
-Vâng Madam.
Sau khi cúi đầu chào Riko, Huuyga nghiêm trọng nhìn mọi người, hắn chỉ về phía đội Josei :
-Một, họ chết.
Huuyga dừng lại một chút để lấy dũng khí nói tiếp :
-Hai... chúng ta đi chầu trời hết !
.....
Im lặng.... Tiếp tục là im lặng.... Không ai dám nghĩ đến viễn cảnh mình thua...Vì nó quá là khủng bố !
Vì một lý do nào đó mà ngày hôm đấy sĩ khí của cả đội Seirin tăng vọt. Họ chơi như đây chính là bữa cơm cuối cùng trước khi bị tử hình. Và... cả đội đã áp đảo hoàn toàn Josei với chiến thắng cách biệt lên đến -. Tất cả khán giả ở đó đều bất ngờ trước sự thay đổi của Seirin. Không chỉ một... mà tất cả thành viên đã hoàn toàn lột xác sau mùa hè. Và giờ đây.. chính là sân chơi của họ !