Sau khi giành chiến thắng trước trường Kaijou, các thành viên của đội bóng rổ của trường Seirin quyết định cùng nhau đi ăn mừng một bữa. Nhưng sau khi xem xét số tiền của từng người, Aido Riko phát hiện ra một sự thật : tất cả thành viên đều là những con đỗ nghèo khỉ :) . Nhưng điều đó không thể làm khó Riko
- Yên tâm nào !!! Bây giờ chúng ta sẽ đi chén một bữa đã đời.
- Thật saoo ?
- Riko-onee, thật tuyệt vờiiii.
- Lẽ ra mình nên biết là không có gì tốt lành mà !
Hyuuga nhìn đĩa thịt nặng gần kg trước mắt mà thở dài ngao ngán. Cuối cùng hắn cũng hiểu " đã đời" mà Riko đã nói. Trong đầu hắn giờ chỉ còn câu hỏi " Ăn thịt liệu có đưa bạn về miền cực lạc ? " :))
- Xin lỗi, em ăn hết nổi rồi ạ !
Hyuuga quay sang nhìn thì thấy Kuroko đang lau miệng " Sao thằng nhóc ăn nhanh thế ? " nhưng khi nhìn xuống đĩa thịt của Kuroko.
- Này!! Này !! Hyuuga tỉnh lại đi, chúng ta phải chiến đấu tiếp ! Hyuugaaa !
- Kuroko, đưa đĩa thịt của cậu cho tớ đi.
- Kagamii-chan, anh thì sao.
- Anh tự giải quyết phần mình đi :))
Kagami nhìn đĩa thịt Kuroko đưa tới mà tràn đầy thèm thuồng." Kia là phần mà Kuroko đã chạm miệng qua. Nhất định phải để dành cuối cùng." Mải mê suy nghĩ nên Kagami đã không để ý Kuroko đã dời đi từ lúc nào ....
- Kurokochii , chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không ?
Kuroko vừa ra ngoài hóng mát thì nghe thấy giọng nói của Kise.
- Được thôi
- Tại sao cậu lại rời đi sau ngày hôm đấy?
Kuroko nhìn thẳng vào mắt Kise, lý do tại sao ư ? Vì nơi đó chất chứa quá nhiều tình cảm của cậu với bọn họ, nó đã từng là nơi đẹp đẽ nhất nhưng chẳng phải chính bọn họ đã đẩy cậu ra xa sao. Sao cậu có thể bình tĩnh ở lại và coi như chưa có chuyện gì xảy ra!!!Nhưng giờ nói thì giải quyết được gì, tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi.
- Gia đình tớ có việc nên tớ phải chuyển đi.
- Vậy..... Cậu có từng nhớ tớ không ?
- Mọi chuyện đã từng là quá khứ rồi Kise.
- Nếu... tớ nói..... tớ vẫn còn nhớ cậu ....
- Câu chuyện cười này không hề buồn cười tý nào đâu Kise.
- Không.... Tớ nói thật... Tớ thật sự " rất nhớ cậu "
Nhưng chưa kịp thốt thành lời, lời nói của Kise đã bị chặn ngang.
- Kuroko !
- Kagami ?
- Cậu đi đâu vậy hả, có biết tớ lo lắm không ?
- Kise bảo có chuyện muốn nói nên tớ đi theo.
- Lần sau phải báo cho tớ biết trước. Còn mày nữa Kise, ai cho mày bắt cóc Kuroko của tao ?
- Của mày ? Kagami, ý mày là gì đây ?
- Ý trên mặt chữ. Lần này tao bỏ qua nhưng lần sau thì chưa chắc đâu Kise.
- Mày chưa là gì của Kurokochi đâu, Kagami
- Haha, sai rồi. Tao là đồng đội của cậu ấy, là ánh sáng của cậu ấy và tương lai tao sẽ là người thân thiết nhất đối với cậu ấy.
- Thằng khốn !!
Kise vung tay lên, đấm vào mặt Kagami nhưng Kagami đã chặn lại bằng tay của mình.
- Nào nào, mày sẽ làm Kuroko sợ đấy. Mà... Kuroko đâu rồi ?
- Kurokochii ?
- Dù nhìn theo góc độ nào cũng là ăn gian đấy .
Kuroko không thể đứng nhìn được nữa, bóng rổ là một môn thể thao khiến cho mọi người cảm thấy hạnh phúc khi chơi chứ không phải là công cụ của bọn bắt nạt. Cậu ghét những ai không tôn trọng bóng rổ.
- Thằng nhãi này từ đâu chui ra đây ?
- Lớn tiếng nhỉ, nhỏ như mày thì nên về nhà tiếp tục uống sữa mẹ đi . Haha. .
- Tôi nghĩ các anh vừa rồi đâu có chơi bóng rổ. Với lại động tay động chân là không tốt đâu.
- Mày nói cái éo gì thế hả thằng khốn ? Anh hùng rơm à ?
- Vậy mày có thích phân cao thấp bằng bóng rổ không ?
- Nếu vậy, cho bọn tôi cùng tham gia với nhé .
- Kagami, Kise ...
- Thật là không bao giờ hết lo cho cậu được Kuroko.
Cuối cùng, đội Kuroko đã giành chiến thắng áp đảo . Tất nhiên, Kuroko không thể tránh thoát sự rày la của Kagami :
- Cậu đang nghĩ gì vậy ?Bọn nó to hơn cậu gấp mấy lần đấy. Nếu bọn nó định đánh cậu thì sao ?
- Có Kagami mà .
- Cậu..... Cậu vừa nói gì, nói lại đi !
- Tớ bảo là có Kagami mà nên tớ sẽ không làm sao đâu.
Hạnh phúc đến với Kagami một cách quá đột ngột, hắn không thể kiềm nén được, cười toe toét như một thằng ngốc. Kise nhìn cảnh tượng hai người trêu đùa nhau mà không diễn tả nổi tâm trạng trong lòng mình lúc này : Đau khổ ? Hối hận ? Tiếc nuối ? Ghen ghét ? Nếu không xảy ra chuyện ngày xưa, phải chăng hắn và Kurokochi ... Nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc , hắn sẽ làm cho Kuroko biết ai mới là người xứng đáng nhất ở bên cậu.
- Kurokochii, tớ phải về đây. Được chơi bóng rổ cùng cậu khiến tớ vui lắm, cậu có thể ôm tớ một cái được không ?
- Tớ xin phép được từ chối, Kise .
- Đúng là Kurokochi.
Nói xong, nhân lúc Kuroko mất cảnh giác, Kise lao đến ôm Kuroko vào lòng rồi chạy ngay đi .
- Byeee Kurokochiiii :
- Thằng khốn, mày đứng lại đó, ai cho mày ôm Kuroko của taoo !