Đầu, đau quá……
Đây là cảm giác đầu tiên ngay khi Mộc Thương Lãng vừa tỉnh lại, nhẹ mở to mắt, liền nhận được một trận ngất huyễn, thân thể không chút khí lực.
“Ta làm sao vậy…. Đây là đâu….”
“Đây là phòng của ta, ngươi tỉnh rồi sao?” Thản nhiên nói, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc mềm mại của Mộc Thương Lãng: “Mái tóc như biển cả, thật đẹp, đây mới là ngươi chân chính….”
Lôi Khiêm Chi nhẹ giọng nỉ non, đưa tay nâng tóc để nó khẽ rơi mà hôn xuống
“Ngươi….” Nhìn tóc của mình từ từ rũ xuống, Mộc Thương Lãng phát hiện mái tóc đã trở lại màu thủy lam: “Ngươi tên hỗn đản này, rốt cuộc đã làm gì ta!!”
“Nếu không động tay động chân một chút lên thân thể ngươi, sau khi ngươi tỉnh lại nhất định sẽ không ngoan ngoãn.” Ngón tay thon dài dễ dàng vuốt ve gương mặt suất khí kia, Lôi Khiêm Chi vẫn thản nhiên nho nhã cười khẽ như trước, gương mặt tuấn mỹ áp sát tới: “Ta rốt cục cũng bắt được ngươi…. Ta muốn ngươi trở thành người của ta….”
“Không……”
Mộc Thương Lãng vừa kháng cự thét lên, môi của hắn đã bị Lôi Khiêm Chi lấp lại.
……
“Thì ra là thế….” Hai chân xếp bằng, Đoan Mộc Ngưng nhăn mi lại: “Cho nên Lôi Khiêm Chi mới có thể bắt các ngươi tới nơi này.”
“Ân.” Tộc trưởng Địa Tinh tộc Khải Dã nhẹ nhàng gật đầu: “Bộ tộc Địa Tinh của chúng ta tuy thích chế tác vũ khí, lại là bộ tộc rèn vũ khí xuất sắc nhất đại lục Thiên Vực, lại là bộ tộc có vũ khí tối cường ước mơ của biết bao bộ tộc, nhưng chúng ta không thích chiến tranh, càng không hi vọng vũ khí cho chính mình chế tạo ra lại dính đầy máu tươi.”
“Có ước mơ là một chuyện tốt, bất quá có người lại thích lợi dụng ước mơ của người khác để thực hiện dã tâm của mình, vô luận là ở đâu, đều có những loại người như vậy.” Đứa nhỏ khẽ hít một hơi thật dài.
“Tiểu Ngưng……”
Mọi người trầm mặc, nhóc con đột nhiên vung nắm đấm.
“Bất quá đây là sự thật, nếu như vậy liền phải phản kích mới được!!”
“Phản kích….” Mọi người rõ ràng đã bị nhóc con đột nhiên động kinh hù sợ, vẫn còn chưa phản ứng lại được.
“Đương nhiên là phải phản kích!!” Biểu tình Đoan Mộc Ngưng còn thật sự a thật sự.
Nhìn biểu tình của Đoan Mộc Ngưng, mọi người yên lặng, qua một lúc lâu sau, tộc trưởng Địa Tinh ho nhẹ vài cái, chậm rãi lên tiếng.
“Cái kia…. Ngưng tiểu công tử, không phải là ta tạt gáo nước lạnh vào đầu ngươi đâu.” Tộc trưởng Địa Tinh tuy thân hình không được cao cho lắm, nhưng phi thường cường tráng, lại có khí thế của tộc trưởng, vẻ mặt hiện tại còn rất nghiêm túc, quả thật rất là dọa người: “Chúng ta hiện tại là đang bị nhốt ở trong đại lao nha.”
“Đúng vậy!!” Đoan Mộc Ngưng chớp chớp mắt vô tội.
Bị nhốt trong địa lao thì liên quan vì đến cái kế hoạch phản kích của y?
“Tiểu Ngưng, ý của Khải thúc thúc chính là, nhìn chúng ta lại đi, phản kích như thế nào đây a…..” Mộ Niệm Hựu nhỏ giọng nói.
“Này a….” Nhóc con trưng biểu tình vô tội mở cái miệng thành hình chữ “o” tròn vo: “Không sao không sao!!”
Nhìn nhóc con cười vui vẻ, mọi người đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu.
Thật sự là nghĩ không ra, nhóc con này rốt cuộc là muốn làm cái gì.
……
Ngồi trong góc, Đoan Mộc Ngưng cầm Trí Não “gắn trong” máy chụp hình nhìn màn hình.
“Thế nào rồi, Hùng cục cưng?” Nhìn con gấu con béo béo đào đào khối hình xếp ra, Đoan Mộc Ngưng hỏi.
“Ân ân, chủ nhân, số liệu ngươi thu thập đều đầy đủ hết rồi!” Hùng cục cưng lắc lắc cái eo đầy mỡ của mình, vui vẻ nói: “Chủ nhân đợi một lát, ta đem số liệu điều chỉnh xong sẽ đưa cho ngươi xem!”
“Hảo!!”
Nhìn Đoan Mộc Ngưng ngồi trong góc tường thì thà thì thầm, hình như là đang cùng người nào đó nói chuyện, Mộ Niệm Hựu đi qua, ngồi xuống bên cạnh Đoan Mộc Ngưng.
“Tiểu Ngưng, ngươi đang làm cái gì?”
Máy chụp ảnh là Trí Não Hùng cục cưng của Đoan Mộc Ngưng, Mộ Niệm Hựu đương nhiên biết, chẳng qua Mộ Niệm Hựu không biết nguyên nhân từ đâu mà có Trí Não thôi.
Bởi vì trên đầu Đoan Mộc Ngưng có con gà con vàng óng kia, cho nên đám hộ vệ không dám khi dễ bọn họ nữa, có thể nói Đoan Mộc Ngưng đã đả bại thành thắng.
“Ngươi xem!!” Đoan Mộc Ngưng ngọt ngào cười, đem màn hình đưa tới trước mặt Mộ Niệm Hựu.
Hình ảnh rất nhanh liền xuất hiện, trang thứ nhất là tấm ảnh của Lôi Khiêm Chi, trang tiếp theo cư nhiên liên quan đến tư liệu số liệu năng lực của Lôi Khiêm Chi.
“Đây là……”
“Đây là tư liệu liên quan đến Lôi Khiêm Chi, nếu muốn phản kích đương nhiên phải biết tư liệu của người đó, cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng a!!” Bắt tay xem xét Trí Não, Đoan Mộc Ngưng nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ân…. Tiểu Ngưng nói cũng đúng, nhưng cho dù chúng ta biết tư liệu của đối phương, nhưng đánh cũng không có lại a, ngay cả Thương Lãng ca ca lợi hại như vậy cũng….” Nhớ tới Mộc Thương Lãng không biết đã bị bắt tới nơi nào, Mộ Niệm Hựu lại lo lắng.
Y thật sự rất lo lắng.
“Ta biết nếu còn ở đây sẽ không thật sự gặp nguy hiểm, cho nên ta đã đem một phần bản đồ tây đại lục của ‘Tuyệt’ thêm vào trong Trí Não, ngươi xem.” Đem màn hình giơ đến trước mặt Mộ Niệm Hựu.
“Bản đồ D……” Mộ Niệm Hựu hơi kinh ngạc.
Sống ở đây năm năm, Huyễn Nguyệt Trừng thân là người đứng đầu bộ tộc, trong thư phòng văn hiến đương nhiên có không ít, Mộ Niệm Hựu ngày thường thích nhất chính là im lặng đọc sách.
Bởi vậy y dĩ nhiên biết bản đồ ở thế giới này luôn chỉ được vẽ hai chiều.
“Cái này là do Hùng cục cưng làm, nó cải tạo thành bản đồ D.” Đoan Mộc Ngưng khẽ cười: “Đây là điểm ta đang ở, cũng may ở trên địa lao là Lôi tộc.”
“Đúng vậy.” Mộ Niệm Hựu nhìn bản đồ, khẽ gật đầu.
“Tiểu Niệm Niệm, ngươi thử nghĩ xem nếu đem toàn bộ địa lao này đánh sập, sẽ thế nào?” Nhóc con nhướn cong mi, nhìn qua thực đáng yêu, nhưng lại lộ nét cười rất tà ác.
Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, Mộ Niệm Hựu lập tức hiểu nhóc con kia đang muốn làm cái gì, nâng tay che miệng.
“Tiểu Ngưng Nhi, ngươi thật ác.” Đây là kết luận.
“Cái ác mới vừa được sinh ra thôi!!” Nhóc con cười thực đáng sợ. “Được rồi chúng ta mau định ra một cái kế hoạch phản kích tốt đi.”
“Kế hoạch phản kích?!” Mộ Niệm Hựu nhăn mi: “Nhưng chúng ta đang bị nhốt, muốn phản kích thì trước hết phải ra ngoài cái đã, nhưng không thể để cho người ta phát hiện.”
“Chuyện này đương nhiên ta biết.” Đem Trí Não bỏ lại vào trong ám túi, Đoan Mộc Ngưng cười khẽ: “Cho nên bước đầu tiên của kế hoạch chính là phải tập họp tất cả Địa Tinh tộc trong địa lao lại một chỗ.”
“Tụ tập cùng một chỗ?”
Nào biết nguyên một đám Địa Tinh vẫn đang nghe lén hai đứa nhỏ nói chuyện, hiện tại nghe thấy lời nói của Đoan Mộc Ngưng ánh mắt lập tức sáng rực nhìn qua.
“Ngưng tiểu công tử, chúng ta bị tách ra nhiều buồng giam khác nhau, làm sao mới có thể tụ tập cùng một chỗ được?” Một nam tử Địa Tinh có vẻ trẻ tuổi nói.
“Đúng vậy a đúng vậy a.” Những người khác cùng gật đầu kêu lên.
“Hơn nữa song sắt trong đại lao này là loại sắt đặc biệt, chúng ta ngay cả một công cụ cũng còn không có, làm thế nào có thể phá song cửa đây.” Tộc trưởng Địa Tinh đưa tay sờ sờ song sắt.
Nhìn bộ tộc Địa Tinh một khắc trước còn hưng trí, sau đó lại lập tức ủ rũ,Đoan Mộc Ngưng khẽ gợi lên chút ý cười.
Đưa tay đẩy ra đám cỏ đang mọc dài trên mặt đất: “Ai nói phải bẻ song sắt mới có thể được tự do, các ngươi nói xem cấu tạo và tính chất của loại đất này như thế nào?”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng có lượng.
“Đúng vậy, chúng ta là Địa Tinh, chúng ta có sức mạnh!!” Địa Tinh tộc trưởng lập tức hiểu ra.
Bộ tộc Địa Tinh dù ở phương diện chế tạo vũ khí là không người nào có thể sánh bằng, nhưng rõ ràng là có thiếu khuyết năng lực tự hỏi bản thân, khiến Đoan Mộc Ngưng phải giải thích rõ từng chi tiết.
“Nếu người bình thường bị bắt tới đây, vốn không thể chạy ra ngoài, nhưng các ngươi là Địa Tinh, luôn sinh hoạt dưới lòng đất, tuy không có vũ khí trên tay, nhưng các ngươi có sức mạnh, cho nên bọn họ mới kê đơn trong thức ăn của các ngươi, sợ các ngươi đào tẩu.” Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhàng nói: “Về việc các ngươi sau này lại không ăn cơm, chỉ ăn thức ăn các ngươi mang theo, những người đó cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉnh là bởi vì các ngươi căn bản không hề nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này.”
Tộc trưởng Địa Tinh nghe Đoan Mộc Ngưng giải thích, suy tư một lát, cũng nhẹ nhàng gật đầu.
“Quả đúng như lời tiểu công tử nói.”
Nhìn ánh mắt nhiệt liệt của mọi người, trong mắt Đoan Mộc Ngưng lóe ra chút quang huy chói mắt, khóe miệng ý cười càng sâu.