Cửa phòng sách trên lầu không đóng, Lục Tế Tân đi đến trước cửa, cô nghiêng người tiến lại gần nghe một lúc nhưng không thấy có tiếng động gì, vì vậy liền gõ vài cái: "Anh Thẩm, có cần giúp đỡ gì không?”
Vẫn không có tiếng động.
Lục Tế Tân hơi lo lắng, sợ anh ngất đi, trong lúc nhất thời không nghĩ quá nhiều mà lập tức đẩy cửa đi thẳng vào.
Phòng sách rất lớn, tủ sách và sàn nhà đều là màu gỗ, đối diện bên tay phải là một cái bàn to, trên mặt bàn có máy tính cùng một chồng văn kiện.
Lần đầu tiên, Lục Tế Tân không nhìn thấy người, lần thứ hai nhìn kỹ mới phát hiện.
Thì ra là anh bị rèm cửa sổ chặn lại, người ngồi trên cửa sổ và hòa làm một với rèm cửa sổ tối màu.
Lục Tế Tân bước tới.
Một cái ghế gỗ thật ngã xuống mặt đất, Thẩm Gia Diệu ngồi trên cửa sổ, một chân đặt trên đùi kia.
Từ góc độ của Lục Tế Tân có thể nhìn thấy ngón chân xanh tím của anh, chắc là bị ghế đập.
"Không sao chứ?" Lục Tế Tân khom người, ân cần hỏi một câu.
Dường như lúc này Thẩm Gia Diệu mới phát hiện trong phòng có người vào, anh hơi mơ màng và sững sờ ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy cô thì dừng một chút, một lúc lâu mới phản ứng lại.
"Xin lỗi, âm thanh quá lớn, đã dọa đến cô rồi."
Anh nói với giọng điệu rất khách sáo, hoàn toàn không giống với dáng vẻ kỳ quái của mấy ngày trước, giống như đã đổi thành một người khác.
Tính cách của Lục Tế Tân, chính là gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu, khi thấy bản thân Thẩm Gia Diệu rõ ràng đang bị thương nhưng vẫn quan tâm cô có bị dọa hay không, ấn tượng tốt trong lòng đối với anh tăng lên không ít.
"Không sao, vết thương của anh quan trọng hơn.
Có nghiêm trọng không, có cần đi bệnh viện không?" Cô hỏi.
Thẩm Gia Diệu lắc đầu: "Không cần, lát nữa bôi chút thuốc là được rồi, cảm ơn cô Lục.”
"Anh quá khách sáo rồi, tôi cũng không giúp được gì."
Thẩm Gia Diệu rũ mắt, khóe miệng giật giật, vẻ mặt mang theo một tia xin lỗi: "Thật ra tôi nên nói lời xin lỗi với cô Lục.
”
Lục Tế Tân ngước mắt lên, cảm thấy hơi khó hiểu.
Dáng vẻ ngoan ngoãn khiến cho người ta ước gì có thể kéo vào trong ngực, hung hăng hôn lên.
Thẩm Gia Diệu gian nan quay đầu, dùng phần lực mới khống chế được bản thân không mất bình tĩnh, bày ra dáng vẻ thoải mái như không có chuyện gì: "Là vì chuyện mấy ngày trước.”
Lục Tế Tân đã hiểu, anh đang xin lỗi vì hành động kỳ lạ với cô vào mấy ngày trước.
Thẩm Gia Diệu giải thích: "Bởi vì có rất nhiều phụ nữ cố gắng thông qua Niệm Hi tiếp cận tôi, Niệm Hi là con trai tôi, tôi rất coi trọng nó cho nên cũng hơi cảnh giác.
Xin lỗi.”
Lục Tế Tân không nói gì, lời giải thích này quả thật rất có tâm, đáng được tha thứ, nhưng cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, anh cũng không thể coi tất cả phụ nữ đều là người muốn bám lấy anh.
Thẩm Gia Diệu nhàn nhạt nhìn Lục Tế Tân với ánh mắt dịu dàng như nước, khi thấy cô không có phản ứng, lập tức thay đổi cách nói và đưa ra ví dụ: "Năm ngoái cũng có một người phụ nữ hợp ý với Niệm Hi, thằng bé vô cùng thích cô ta, mở miệng ngậm miệng đều gọi chị, thường xuyên gọi điện thoại liên lạc.
Người phụ nữ kia cũng rất thích Niệm Hi, tặng cho nó rất nhiều quà, Niệm Hi từng nói với tôi vài lần, nói rằng hy vọng chị kia có thể làm mẹ mới của nó.”
Nghe được ba chữ mẹ mới, Lục Tế Tân nhíu mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Cảm giác khó chịu này đột nhiên xuất hiện, không giải thích được.
Thẩm Gia Diệu tiếp tục, giọng nói của anh rất có sức hút và êm tai: "Tôi nghĩ nhiều nhất chỉ là người phụ nữ này muốn mượn Niệm Hi để tiếp cận tôi, gả vào nhà họ Thẩm, ai ngờ..."
Anh dừng lại, trong lòng Lục Tế Tân đột nhiên cũng căng thẳng theo, có dự cảm không tốt.
Dự cảm này rất nhanh đã trở thành sự thật, giọng trầm thấp thu hút và lạnh nhạt của Thẩm Gia Diệu lại vang lên: "Dã tâm của người ta rất lớn.
Cô ta được sắp xếp tới cố ý lấy lòng Niệm Hi, muốn bắt cóc Niệm Hi, dùng thằng bé uy hϊếp tôi.”
Lục Tế Tân vốn đang bình tĩnh nhưng khi nghe đến câu này, hốc mắt bỗng dưng nóng lên, trái tim giống như bị người ta níu lấy, đau đến mức khiến cô run rẩy.
Cô không khống chế được bản thân, liền ngồi xổm xuống, tới gần Thẩm Gia Diệu và ngửa đầu nhìn anh: "Sau đó thì sao, Niệm Hi không sao chứ?”
Thẩm Gia Diệu nhìn cô, không nói gì.
Nhưng anh càng không nói lời nào, vẻ mặt càng bình tĩnh, điều này khiến lòng Lục Tế Tân càng vô cùng khó chịu, ngực, miệng nghẹn lại, không thở nổi.
Vốn dĩ Thẩm Gia Diệu rất hài lòng với câu chuyện mình bịa ra, thuận lợi giải thích sự mất bình tĩnh và quái gở của mình lúc trước, nhưng nhìn thấy Lục Tế Tân chỉ vì một câu chuyện giả dối mà để ý như vậy, lại vô cùng quan tâm Niệm Hi, còn anh khiến chính mình bị thương trước mặt cô mà cô không thèm để ý chút nào.
Anh lập tức cảm thấy vô cùng buồn bực.
Chẳng lẽ trong lòng người phụ nữ này, chỉ có con trai mà không có chồng sao!
Coi anh chết rồi à!
Tuy nhiên, mặc kệ trong lòng có không vui đến đâu, trên mặt Thẩm Gia Diệu vẫn thể hiện sự đau đớn, lo lắng, tỏ vẻ như một người cha quan tâm đến đứa nhỏ.
Anh quá hiểu Lục Tế Tân, người phụ nữ này ăn mềm không ăn cứng, dù không biết tại sao đầu óc cô bị hỏng, quên anh không còn một mống khiến anh rối rắm khó chịu, nhưng tính cách lại không thay đổi.
Hôm qua khi vừa biết cô quên mình, Thẩm Gia Diệu đã không kiềm chế được cảm xúc, muốn chạy tới và nói cho người phụ nữ này biết tất cả.
Để cho người phụ nữ bỏ chồng bỏ con này xem, rốt cuộc cô đã làm cái gì.
Nhưng may sao, anh vẫn nhịn được.
Nếu vạch trần hết thảy, người phụ nữ này chắc chắn sẽ không tin, nói không chừng còn có thể cắn ngược lại anh một cái, tranh đoạt Niệm Hi với anh.
Vì vậy Thẩm Gia Diệu phải đi lòng vòng như vậy.
Anh muốn cô quên như thế nào thì tìm về như thế đấy, tự mình hiểu ra.
Dĩ nhiên Lục Tế Tân không biết một loạt biến hóa tâm lý này của Thẩm Gia Diệu, cô chỉ đột nhiên hiểu anh.
Đổi lập trường, đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu Niệm Hi là con trai của cô, có người không có ý đồ tốt tiếp cận Niệm Hi để uy hϊếp mình, cô cũng sẽ trở nên lo sợ.
Nghĩ đến đây, Lục Tế Tân đột nhiên trở nên thoải mái, có thể thản nhiên tiếp nhận tất cả sự quái gở trước đó của Thẩm Gia Diệu.
Cô hít sâu một hơi và cẩn thận hỏi Thẩm Gia Diệu: "Sau đó thì sao, Niệm Hi có bị thương hay không?”
Cô chỉ biết quan tâm Niệm Hi!
Không nhìn thấy ngón chân bầm tím của mình sao, bị mù à?!
Thẩm Gia Diệu liếc xéo cô một cái, cố ý không nói đến Niệm Hi nữa: "Đừng hỏi nữa.” Anh rũ mắt xuống với vẻ mặt đau đớn.
Lục Tế Tân thấy vậy, trái tim của cô càng co thắt dữ dội hơn.
Cô muốn hỏi kỹ, nhưng lại sợ nghe được tin gì đó không tốt khiến mình không chịu nổi.
Niệm Hi đáng yêu, giống như một thiên sứ thì làm sao có thể chịu được thương tổn đây?
"Cô Lục." Thẩm Gia Diệu vẫn ra dáng một người cha tốt: "Hy vọng cô có thể thông cảm cho tôi vì tư cách là một người cha.”
Lục Tế Tân không ngừng gật đầu, cô có thể cảm nhận được.
Thẩm Gia Diệu tiếp tục: "Ngày đó, tôi quả thật đã đề phòng cô Lục quá mức, sau khi biết được thân phận của cô Lục là con gái mất tích năm của nhà họ Lục, mới hoàn toàn yên tâm.
Tôi hy vọng cô Lục sẽ bỏ qua cho tôi.
”
Lục Tế Tân cười, nói một cách chân thành: "Anh Thẩm quá khách sáo rồi.”
Thẩm Gia Diệu nhìn chằm chằm mặt vào Lục Tế Tân một lúc rồi đột nhiên nói: "Nếu cô Lục cảm thấy quá khách sáo thì cũng đừng gọi cô Lục hay anh Thẩm nữa, Niệm Hi thích cô Lục như vậy, không bằng tôi gọi cô theo Niệm Hi.”
Gọi theo Niệm Hi ư?
Lục Tế Tân nhướng mày, gọi cô là chị Tế Tân sao?.