Sau khi nói chuyện điện thoại xong, sắp xếp xong lính đánh thuê bảo vệ Lục Tế Tân, Thẩm Gia Diệu dựa vào ghế đột nhiên phì cười ra tiếng.
Anh dựa vào ghế, lưng không thẳng, thậm chí còn hơi nghiêng ngả.
Nếu những người khác ngồi thế này chắc chắn có vẻ không đứng đắn, lưu manh này nọ.
Nhưng Thẩm Gia Diệu làm vậy lại có cảm giác khiến người ta điên đảo.
Anh nhớ năm năm trước, khi Lục Tế Tân mới mười tám tuổi, cô vô cùng hoạt bát tràn đầy năng lượng.
Ban ngày ra ngoài quậy một phen, buổi tối có thể trở về đọc tiểu thuyết, vừa xem vừa cắn môi, còn nhìn anh cười ngây ngốc.
Anh hỏi cô cười cái gì, cô nói đang nhìn tổng giám đốc.
Tổng giám đốc ngốc thật, rõ ràng IQ mà không nhìn rõ thủ đoạn vụng về của phụ nữ, nhất định phải hiểu lầm.
Rõ ràng vô cùng giàu có, thế lực trải khắp thế giới nhưng chỉ cần nữ chính ra nước ngoài thì nhất định sẽ không tìm được.
Rõ ràng chen lẫn hai bên đen trắng, bên cạnh có vô số vệ sĩ nhưng mãi mãi không bảo vệ được nữ chính.
Một khi xảy ra chuyện gì thì người bị thương mãi là nữ chính.
Đây là tổng giám đốc bá đạo gì chứ, ngu xuẩn đúng hơn.
Lúc đó, Thẩm Gia Diệu còn thảo luận nói không thể nói vậy được, có lúc sức người không đủ, cho nên sẽ xuất hiện rủi ro.
Bây giờ chính Thẩm Gia Diệu trở thành tổng giám đốc bá đạo, anh mới phát hiện tổng giám đốc trong truyện thật ngu xuẩn.
Cho dù là mưu kế gì, nữ phụ hãm hại thế nào, anh vốn không cần phân biệt rõ ràng hoặc nhìn thấu mọi chuyện, chỉ cần đứng sau lưng Lục Tế Tân bảo vệ cô trước tiên.
Thấy cô gặp nguy hiểm thì bảo vệ trước đã.
Như thế đủ rồi!
Chẳng phải anh cố gắng để mình mạnh mẽ là vì muốn bảo vệ cô bình an hay sao.
___
Ăn xong bữa sáng, thư ký Đổng dựa theo sắp xếp trước đó mời Lục Tế Tân cùng tham gia team building.
Lục Tế Tân hơi chần chờ, đây là hoạt động của công ty người ta, cô qua đó có ổn không.
Cô đang muốn từ chối đã nghe thư ký Đổng nói: "Cô Lục có thể chơi cùng cậu chủ."
Vừa nghe nói chơi cùng Tiểu Niệm Hi, Lục Tế Tân liền gật đầu.
Dường như Tiểu Niệm Hi nghe hiểu, ngoan ngoãn đứng cạnh Lục Tế Tân: "Chị Tế Tân, em sẽ ngoan ngoãn đứng cạnh chị."
Thư ký Đổng nghe như thế thì nhìn Thẩm Gia Diệu, lại nhìn Thẩm Niệm Hi, thầm nghĩ sức hấp dẫn của cô Lục rất lớn, người lớn người nhỏ đều bị chi phối.
Lục Tế Tân chuẩn bị đi cùng Tiểu Niệm Hi, nhưng còn chưa đi thì Cố Tu Minh và Lục Nhã Tình cùng nhau đi tới.
Lục Nhã Tình liếc nhìn Thẩm Gia Diệu và Lục Tế Tân, cười nói: "Vừa rồi anh Tu Minh có thuê thuyền hoa, bây giờ thời tiết mát mẻ rất thích hợp đi dạo hồ, nghe nói ở phía Đông còn có hoa sen nữa.
Chị Tế Tân, chúng ta cùng đi xem đi."
Lục Tế Tân đang khom người sửa lại cổ áo cho Tiểu Niệm Hi, nghe vậy ngước mắt nhìn Lục Nhã Tình, mở miệng: "Trước đó cô nhắn tin nói có việc muốn nói với tôi, bây giờ nói đi."
Lục Nhã Tình cứng họng, sắc mặt đổi thành màu gan heo, cô không ngờ Lục Tế Tân thẳng thắn như thế.
Cô ta thấy ánh mắt Cố Tu Minh và Thẩm Gia Diệu cùng nhìn mình, hơi mím môi, tỉnh táo hỏi ngược lại: "Chẳng phải chị không quan tâm à? Vừa rồi em gọi cho chị, còn hẹn chị mà chị không có phản ứng, em còn tưởng rằng chị không muốn biết chứ?"
Nói xong còn tỏ vẻ ấm ức, dường như không rõ vì sao Lục Tế Tân lại lật lọng.
Cố Tu Minh thấy vậy thì tò mò hỏi thăm: "Muốn nói chuyện gì?"
Lục Tế Tân liếc mắt nhìn anh ta, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Lục Nhã Tình muốn nói với tôi việc năm đó sao tôi bị lạc."
Cố Tu Minh nghe được câu này, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nhìn Lục Nhã Tình: "Sao em lại biết?" Cố Tu Minh kinh ngạc, Lục Nhã Tình còn nhỏ hơn Lục Tế Tân, sao biết chuyện năm đó Lục Tế Tân đi lạc.
Anh mắt của Lục Nhã Tình bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, khẽ cáu gắt với Cố Tu Minh: "Sao em biết được, chị nói giỡn đó, anh không nghe ra à."
Nói giỡn à? Cố Tu Minh ngơ ngác, đang muốn hỏi Lục Tế Tân thì đã nghe Lục Nhã Tình đột nhiên kêu lên: "Viện Viện, A Kỳ, sao hai cậu lại đến đây?"
Cô ta vui vẻ đi lên nắm tay hai người, sau đó vui sướng đi đến trước mặt Lục Tế Tân giới thiệu: "Đây là Viện Viện và A Kỳ, bạn thân của em, một lát chúng ta sẽ cùng nhau đi thuyền hoa."
Cố Tu Minh không có ý kiến về việc này, chỉ quay đầu hỏi Lục Tế Tân.
Đương nhiên Lục Tế Tân không muốn đi cùng những người mình không thích, nếu đã từ bỏ Cố Tu Minh thì không cần lãng phí thời gian nữa, cô đang muốn từ chối.
Cô gái mặt tròn tên Viện Viện như giận dỗi nói: "Không phải chị Lục không chào đón bọn em, không muốn đi chung chứ?"
Giọng điệu của cô ta giống như nói đùa, nhưng lời nói vô cùng dọa người, thậm chí trong ánh mắt còn có vẻ trêu tức, nhìn chằm chằm vào Lục Tế Tân.
Chưa đợi Lục Tế Tân mở miệng, Lục Nhã Tình đã vội nắm chặt tay Viện Viện, hòa giải nói: "Không đâu, không đâu, sao lại như thế.
Chị ấy là người dịu dàng nhất, sao lại không chào đón các cậu chứ?"
Cô ta nói xong lại nhìn Lục Tế Tân: "Có phải thế không chị?"
Đây là cách mấy người bọn họ thường dùng để ép người khác làm chuyện họ không muốn.
Người có thân phận như các cô, xuất thân cao quý, cho dù không thích đối phương, có bao nhiêu mâu thuẫn thì trên mặt đều cười vui vẻ.
Cái gọi là chị em giả tạo chính là như thế.
Những người kia quen biết nhiều năm nên đã ăn ý với nhau, Viện Viện nhận tin nhắn của Lục Nhã Tình, muốn cô và Hách Liên Kỳ tách Lục Tế Tân và Thẩm Gia Diệu ra, cô ta đã nghĩ được cách.
Loại người như Thẩm Gia Diệu chắc chắn không thích đi cùng bọn họ.
Chỉ cần kéo Lục Tế Tân dính vào bọn họ thì Thẩm Gia Diệu sẽ tách khỏi cô ra.
Viện Viện vừa thấy Lục Tế Tân định từ chối đã vội mở miệng, chặn lời từ chối của cô ta.
Nếu Lục Tế Tân không đi thuyền hoa cùng thì đó là không chào đón bọn họ.
Hừ, cô ta và Hách Liên Kỳ xuất thân trong nhà quyền quý, thân thế trong sạch hơn Lục Tế Tân được tìm ở ngoài về nhiều, cô ta không tin cô dám làm mất lòng bọn họ!
Lục Tế Tân không để ý đến mấy người kia, nghe Lục Nhã Tình hỏi còn hơi mông lung, cô im lặng một chút mới nâng mắt lên, sắc mặt lạnh nhạt.
"Vì sao tôi phải hoan nghênh mấy cô?"
Sắc mặt Viện Viện thay đổi, cô ta chưa từng bị người ta đánh mặt như thế, trong phút chốc không khống chế được giọng điệu: "Chị có ý gì hả?"
Lục Tế Tân ngước mắt, lạnh nhạt nhìn cô ta.
Viện Viện khẽ giật mình, có cảm giác run sợ khi bị nhìn thấu, dường như suy nghĩ trong lòng đều bị nhìn ra.
Lục Tế Tân không để ý đến cô ta mà nhìn Cố Tu Minh hỏi: "Anh chào đón bọn họ à?"
Đôi mắt của cô màu hổ phách, khi im lặng nhìn người khác mang theo vẻ lạnh nhạt nhưng hạt châu ngâm trong ao lạnh.
Cố Tu Minh bị nhìn như thế, vô thức ngơ ngẩn trả lời: "Không chào đón."
Khi nghe thấy vậy, sắc mặt của Viện Viện tối sầm lại, cả người cứng đờ..