Ban đêm, cửa chính Hàm Vương phủ, hai ngọn đèn lồng đỏ thẫm nổi bật.
Bốn nữ tử xinh đẹp, động lòng người đứng ở cổng rướn cổ lên nhìn xung quanh. Phong Linh ngồi trong một góc, tựa đầu vào con kỳ lân đá, ngủ thiếp đi. A Diệu mắt tinh thấy xe ngựa ở phía xa, mừng rỡ kêu lên: “Trở lại, Vương gia đã trở lại!”.
“Ôi! Hàm Vương đã trở lại!”. Các nữ nhân ra nghênh đón như ong vỡ tổ, trên mặt nụ cười dào dạt, cung kính chờ đợi.
“Vương phi! Vương phi mau tỉnh lại!”. Vấn Xuân đẩy đẩy Phong Linh la lên: “Hàm Vương đã trở lại, chúng ta phải mau xuống tiếp đón!”.
“A...”. Phong Linh duỗi thắt lưng, không tình nguyện đứng lên, bỗng nhiên “Roẹt” một tiếng, cả người nàng cứng đờ tại chỗ.
“Làm sao vậy?”. Hai tiểu nha hoàn vội hỏi.
Phong Linh bất đắc dĩ xoay người, thấy bên hông có một vết rách dài. Hai người hít vào một hơi: “Phải làm sao bây giờ? Hàm Vương sẽ đến ngay bây giờ!”.
“Có thể làm gì được? Trở về chứ làm sao!”. Phong Linh nhún nhún vai, chỉ đám nữ nhân phía dưới: “Có các nàng ở đây, nhất định Hàm Vương sẽ rất vui”.
“Nhưng.....”. Hai người không cam lòng ngó xe ngựa cách đó không xa. Họ đã chuẩn bị suốt một ngày thế mà bây giờ tự nhiên lại xảy ra sự cố.
“Đi thôi”. Phong Linh không để ý kéo hai người đi: “Ngươi cho rằng Hàm Vương mong nhìn thấy ta sao?”. Trong lòng nàng tự biết bộ dạng của bản thân, đúng là không nên đả kích sự nhiệt tình của các nàng.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Vương Phủ, bốn thị thiếp thướt tha tiêu sái đến trước xe: “Cung nghênh Vương gia hồi phủ”.
Quản gia đi tới vén rèm lên, mấy người ngẩn ra.
Trong xe ngựa chỉ có một bộ khôi giáp....
Trở về phòng, Phong Linh cởi giày, quần áo vứt lung tung. Đặt mông ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn chữ Hỷ đỏ thẫm trên tường, tự giễu bĩu môi: “Thành thân? Cùng một người béo nặng cân? Hừ! Dạ Vô Hàm ơi Dạ Vô Hàm, ngươi cũng thật là xui xẻo, thiên hạ có nhiều nữ nhân như vậy ngươi lại tóm được người đứng cuối cùng....”.
Nàng cầm lấy bầu rượu trên bàn uống một hớp to. Rượu ở cổ đại giống như rượu đế, chua chua ngọt ngọt. Phong Linh vẫn chưa thỏa mãn lấy bình dốc thẳng rượu vào miệng.
Bầu rượu trống không lăn mấy vòng trên bàn, Phong Linh ngả đầu xuống bàn ngủ.
Không biết qua bao lâu, một bóng dáng xuất hiện trước mặt nàng.
Giống như cảm nhận được cái gì, nàng đứng thẳng lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt dần không có tiêu cự, nàng lắc lắc đầu, mở đôi mắt nhỏ mờ mịt nháy nháy: “Có trộm....”.
Nàng miễn cưỡng đứng lên: “Được! Hôm nay ta đại diện cho công lý của thế kỉ hai mươi mốt, tiêu diệt các ngươi.......”.
Nàng xắn tay áo lên, đẩy “Phanh” cửa ra.
Màn đêm mông lung, có muôn vàn ánh sao. Không biết hai nha đầu Vấn Xuân và Sơ Hạ đã chạy đi đâu, trong hành lang không có một bóng người. Phong Linh bộ dạng say rượu, đi ra ngoài: “Tên trộm kia, gặp phải ta coi như ngươi xui xẻo.....”.
Lại có một bóng dáng thoảng qua, Phong Linh ngơ ngác nhìn ngó sau đó đi thẳng tới nơi đó.
Thấy trước mắt có một phòng ốc, nàng vuốt vuốt mái tóc: “Đáng chết! Không biết chạy đi đâu rồi!”. Bỗng chốc nàng vỗ tay phát ra tiếng, cười cười: “Có”. Đi đến một gian phòng vui vẻ mở: “Ta thật thông minh tài trí, thông minh quá mất thôi”.
Dùng sức mở đôi mắt còn mờ tịt, nàng chạy đến chỗ này, đẩy cửa ra, hào khí vạn trượng thét lên: “Tên trộm kia, nơi này là địa bàn của ta!Ngươi tới đây trộm cái gì? Ngươi chán sống rồi chăng?”