Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

chương 206: hồi quang phản chiếu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

() Hồi quang phản chiếu: Một số người bệnh trạng thái nặng, bệnh lâu ngày, cơ thể quá suy yếu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thân thể tự nhiên khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống, gò má đỏ là dấu hiệu chính khí muốn thoát, bệnh tình nguy hiểm, đây là hiện tượng bừng tỉnh trước khi chết. Y học cổ truyền gọi là hiện tượng “Hồi quang phản chiếu” hoặc “Giả thần”. Cũng như ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng, hiện tượng người bệnh tự nhiên đột tỉnh cũng như thế. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ chết.

“Ai bảo thế?”. Phong Linh hít hít lỗ mũi. “Ngươi còn khỏe rất lâu”.

“Ha ha”. Hắn cười khẽ. “Đừng nói dối ta, tình trạng của ta như thế nào, ta là người hiểu rõ nhất”.

“Đều không phải!”. Phong Linh bị hắn chọc giận, nàng trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt càng ngày càng hồng, sau đó nước mắt rơi xuống, nàng nghèn nghẹt nói. “Dạ Lạc Dao có quan trọng đối với ngươi như vậy không? Làm sao mà ngươi lại để cho nàng ta đâm một kiếm? Ta thấy ngươi chán sống lắm rồi”.

Thần Hoàng cầm tay của nàng. “Người bị thương là ta, sao nàng lại khóc?”.

“Ta tức giận không được sao?”. Nàng tức giận rống một tiếng.

“Haizz, nàng đó, lúc ta không có bên cạnh thì nàng phải tự chăm sóc đến bản thân nhiều hơn một chút. Nàng rất ngốc nhưng lại có con trai rất thông minh, nghe lời nó nói thì sẽ tốt hơn”.

Nghe lời hắn nói giống như di ngôn, Phong Linh đè hai vai hắn lại, nhìn hắn, nước mắt rơi xuống. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi nhất định sẽ không chết, đúng không?”.

Hắn cười khổ. “Nàng nghĩ gì thế, ta còn chưa cưới được nàng, còn chưa nghe nàng gọi một tiếng tướng công, ta đâu thể bỏ được”.

Nàng bật thốt lên. “Vậy thì ngươi phải sống lâu hơn nữa”.

Thần Hoàng yên lặng nhìn nàng, đôi mắt mù sương, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhàng lại câu hồn.

“Ta sẽ cố gắng”.

“Đáng chết, không phải là cố gắng mà là nhất định!”. Nàng nắm chặt quả đấm, nước mắt rơi xuống dừng trên mặt hắn. “Đừng để đến lúc ta quyết định thử đối mặt với mình thì lại phải buông tay………”.

Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, sau đó lại ảm đạm, giọng có vẻ đuối hơn. “Cảm ơn nàng đã an ủi ta như vậy trước khi ta chết, ha ha, Tam Nương, nàng thật ra rất hiền lành!”.

“Con mẹ nó, không phải là ta đang an ủi! Ta………”. Đôi môi nàng run rẩy, câu nói kế tiếp bị chặn ngang ở cổ họng. Thần Hoàng nhìn nàng không chớp mắt. “Nàng, như thế nào?”.

“Ta…. Ta không thể để cho ngươi chết….”. Nàng cúi đầu, hai vai run lên. “Bởi vì, ta………”.

Hai mắt Thần Hoàng trợn to, nhìn chằm chằm môi nàng, hắn hận không thể biết thuật đọc tâm, nói thay nàng từng câu từng chữ mà nàng đang muốn nói ra!

“Ta………”.

Đúng lúc này, cửa bị một người đẩy ra. “Tiểu tử, thuốc bị thương do kiếm đây”.

Cố thần y tức giận đi tới. “Các ngươi coi chỗ này của ta là chỗ nào, không có việc gì cứ thích múa đao múa kiếm, còn bắt ta khắc phục hậu quả cho các ngươi nữa? Sau khi chữa lành vết thương thì trở về hoàng cung của ngươi đi!”.

Phong Linh ngây ngẩn cả người, vội vàng đứng dậy. “Cố lão, hắn…. không sao?”.

Thần Hoàng âm thầm rên một tiếng.

Lúc này đột nhiên Pháp Hạ đi tới, kéo Cố thần y. “Sư phụ, người mau đi xem một chút thuốc của thầy, hình như đã xảy ra sự cố gì”.

“Hả?”. Cố thần y vừa nghe thấy thuốc của ông có vấn đề thì vội vàng đi ra ngoài, không đợi đến lúc Pháp Hạ lau mồ hôi trên trán thì ông lại quay lại, đứng ở cửa nói. “Tiểu tử, thuốc đó rất tốt, đảm bảo ba ngày là có thể xuống giường!”.

Pháp Hạ vuốt vuốt mi tâm, quay đầu thoáng nhìn qua Thần Hoàng giống như muốn ói. “Ta đã rất cố gắng”.

Sau khi hai người biến mất, Phong Linh đứng đó không nhúc nhích.

Thần Hoàng giống như đang chịu đau đớn, ngồi dậy, hoạt động hai cánh tay, nghi ngờ lẩm bẩm. “Ơ, hình như không thấy đau, chẳng lẽ ta đang hồi quang phản chiếu?”.

Phong Linh từ từ quay đầu. “Dạ, Tàn, Nguyệt!”. Sau đó nàng nhào lên người hắn, hai tay nắm chặt cổ hắn. “Không đau đúng không? Hồi quang phản chiếu đúng không? TA cho ngươi giả bộ nè, cho ngươi gạt ta nè! Bại hoại! Bại hoại!”.

Thần Hoàng khó thở, gương mặt tuấn lãng đỏ bừng lên. “Này, Tam Nương! Buông tay!”.

Phong Linh tức giận buông tay ra, nếu không phải vì hắn đang bị thương thì nàng nhất định sẽ bóp chết hắn!

“Mưu sát chồng cũng không cần làm như thế đâu!”. Thần Hoàng không còn hơi sức, hắn cứ nằm lỳ trên giường, chỉ chỉ vết thương sau lưng. “Chỗ này của ta vẫn còn rất đau!”.

“Ngươi gạt ta cảm thấy rất vui sao?”. Phong Linh uất ức nhìn chằm chằm vào hắn, nước mắt lại tràn mi. Đáng chết, dạo này thời gian nàng chảy nước mắt tăng lên so với trước rất nhiều, tất cả đều do cái tên côn đồ này!

Thần Hoàng đưa tay lên gạt lệ trên mặt nàng. “Này, nếu như ta chết thì nàng sẽ đau lòng sao?”.

“Không! Ta vui mừng còn không kịp!”.

“Ha ha, ta lại thích tính cách trong ngoài không đồng nhất này của nàng!”. Thần Hoàng nhéo nhéo gương mặt của nàng, sau đó lên tinh thần nói. “Đừng lo lắng, ta sẽ không chết, làm sao ta có thể để nàng thủ tiết được!”.

Phong Linh đẩy hắn ra, đỏ mắt, nghiêng đầu thì nhìn thấy vết thương trên lưng hắn rỉ máu, nàng vội la lên. “Vết thương của ngươi lại chảy máu, để ta đi tìm Pháp Hạ!”.

Phong Linh vừa muốn đi thì Thần Hoàng lại cường thế kéo nàng. “Nàng tìm hắn cũng vô dụng, chỉ cần nàng yên lặng ở bên cạnh ta thì cái gì ta cũng không cảm thấy đau”.

“Nhưng………”.

“Không nhưng nhị gì cả, chỉ có dứt khoát!”. Thần Hoàng nằm lỳ trên giường, tránh miệng vết thương, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. “Nàng nằm xuống đây”.

“Không”.

Thần Hoàng gật đầu một cái, làm bộ muốn ngồi dậy, đột nhiên mi nhíu thành một đường. “Aiz…. Đau quá, vết thương hình như lại vỡ…..”.

Phong Linh cắn môi, nhìn chằm chằm vào hắn không nói gì, sau đó nàng nằm xuống, mặt hai người hướng vào nhau, cảm thụ cả hô hấp và nhịp tim của nhau.

Thần Hoàng hình như đã rất mệt, hắn khép nửa mắt. “Hình như vừa rồi nàng định nói gì đó”.

Phong Linh ngẩn ra, vội vàng nói. “Không có”.

“Hả? Nói dối là một thói quen không tốt”. Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, khóe miệng nở nụ cười, nhưng không thu lại, nụ cười nó cứ vây bên bờ môi, nhìn kỹ thì thấy đẹp hoàn mỹ.

“Ta đâu có nói dối”. Phong Linh nhỏ giọng kháng nghị, thấy hắn đã nhắm hai mắt lại thì ánh mắt bị hắn hấp dẫn.

Một lúc sau, bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, lúc này nàng mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may hắn không có việc gì.

Thần Hoàng ngủ một giấc say, mãi cho đến nửa đêm mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra hắn đã nhìn thấy nữ nhân đang nằm ở mép giường, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, gương mặt mềm mại lúc ngủ hồng hồng. Hắn cười khẽ, định đứng dậy.

Phong Linh ngủ không sâu, thấy hắn vừa động thì tỉnh lại. “A, ngươi tỉnh rồi?”.

“Ừ, nàng vẫn luôn ở đây sao?”.

Phong Linh dụi mắt gật đầu một cái. “Ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn chút đồ gì không? Ta có nấu cháo, đang giữ ấm ở phòng bếp”.

“Pháp Hạ đâu?”. Giọng Thần Hoàng có chút căng thẳng.

“À, hắn đã mệt nhiều nên ta bảo hắn ngủ rồi, có chuyện gì thì nói với ta”.

“……. Nàng gọi hắn đến đây đi”.

“Ai, sao ngươi lại vậy? Ta làm không được à?”.

Thần Hoàng nhíu mày. “Nàng chắc chứ?”.

“Đừng dài dòng, nói mau”.

“Ha ha”. Hắn cười, rất nhẹ nhàng vén chăn lên, chỉ chỉ vào bộ vị trọng yếu ở dưới, nơi đó đã chống lên một cái lều nhỏ. “Vấn đề ở chỗ này nàng có thể giải quyết cho ta sao?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio