Địa vị của mẹ con Phong Linh trong Hàm Vương phủ là không thể tưởng tượng nổi, mọi người đều nghĩ Hàm Vương sẽ cho mẹ con họ danh phận, chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi.
Từ sau khi ở kĩ viện trở về, Phong Linh rút kinh nghiệm không đi kỹ viện tìm người nữa. Nhưng mà nam nhân có nốt ruồi hoa đào ở ngực đã sỉ nhục nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
"Tam Nương, Tam Nương". Sơ Hạ chạy tới, khuôn mặt khiếp sợ: "Tam Nương, có một cô nương tên là Kiểu Nguyệt Nguyệt muốn gặp Phong công tử!".
Tiểu Nguyệt Nguyệt!
Phong Linh hóa đá, làm sao mà nàng ấy tìm được chỗ này!
Sơ Hạ nghi ngờ nói: "Tam Nương, trong Vương phủ chỉ có mình người họ Phong, chả nhẽ...".
"Không phải là ta!". Phong Linh vội vàng lắc đầu, sống chết cũng không thừa nhận. "Ta không biết Nguyệt Nguyệt nào cả!".
"À, thế nô tỳ sẽ cho người đuổi nàng ta đi".
"Được, đi nhanh đi".
Xong rồi, nhất định là có người nhận ra Dạ Dập Tuyên, sau đó tiểu tử kia sợ rước họa vào thân nên đã khai nàng ra rồi! Nhất định là như vậy!
Phong Linh càng nghĩ càng tức, tiểu tử, đúng là không nhờ được cái gì!
"Tam Nương! Tam Nương!". Sơ Hạ vội vàng chạy về. "Không xong rồi, nữ nhân kia đi ra đúng lúc Vương gia trở về... Vương gia cho gọi ra phòng khách".
Phong Linh thở dài một tiếng, nàng có thể đen hơn không?
Phòng khách, không khí cực kì quỉ dị.
Trong không khí nồng nặc mùi son phấn, Nguyệ Nguyệt dùng một cái khăn che mặt, phe phẩy cái quạt, ngồi trên ghế rất tự nhiên. Dạ Vô Hàm ngồi yên trên ghế chủ vị, khuôn mặt điềm nhiên không nhìn ra cảm xúc, con mắt liếc nhìn Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt cười một tiếng, đá lông nheo với hắn. (nổi da gà).
Phong Linh vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều giật mình.
Khuôn mặt trắng bệch, đánh má đỏ ửng, cười một cái mà phấn rụng lả tả, nàng ngại ngùng cúi người hành lễ: “Hàm Vương điện hạ, ngài tìm nô tỳ sao?”.
Dạ Vô Hàm nhìn là biết nàng đang có tật giật mình, hắn chỉ vào Nguyệt Nguyệt nói: “Nàng ta nói có một vị là Phong công tử ở kỹ viện đã đồng ý cưới nàng ấy, ngươi có biết chuyện gì không?”.
“A ha ha, ngươi tình ta nguyện, nam cưới nữ gả, đó là chuyện tốt mà”. Phong Linh cười run rẩy cả người.
Dạ Vô Hàm nheo mắt: “Nàng ta còn nói, Phong công tử đang ở Hàm vương phủ”.
Phong Linh sững sờ cả kinh nói: “Ngươi đang nghi ngờ Bảo Bảo?”.
Dạ Vô Hàm càng nghe càng tức, bây giờ còn lôi con trai ra làm lá chắn? Hắn nhìn chằm chằm nàng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Phong Tam Nương, ngươi càng ngày càng giỏi nhỉ?”.
Nguyệt Nguyệt ngồi một bên đứng lên, chậm rãi bước về phía Phong Linh: “Công tử, có phải người không?”.
“Không phải!”. Phong Linh cự tuyệt rất nhanh: “Ta không phải là cái Phong công tử gì cả?”.
Đột nhiên, Nguyệt Nguyệt ôm lấy nàng: “Phong công tử, chính là người? Người có biết là Nguyệt Nguyệt tìm người rất khổ không? Tại sao từ hôm đó công tử không đến thăm Nguyệt Nguyệt?”.
Phong Linh sợ chết, đã hóa trang như vậy rồi sao nàng ta còn nhận ra?
“A, cô nương, cô nương nhận lầm người rồi, không phải ta, không phải ta mà! Ta không phải là Phong công tử!”. Nói xong còn cắn răng một cái, ưỡn ngực, chỉ vào bộ ngực không rõ ràng nói: “Ta là nữ nhân!”.
Nguyệt Nguyệt sửng sốt mấy giây, ngoài dự đoán mọi người, nàng cười rộ lên: “Nguyệt Nguyệt không quan tâm! Nếu công tử đã đồng ý cưới ta, thì ta sẽ là người của công tử!”.
Phong Linh ngây người.
Dạ Vô Hàm cười khẽ: “Phong Tam Nương, rất tốt, ngươi cũng có thể lấy vợ, ha ha, lúc mời rượu nhớ báo bổn vương một tiếng, Bổn vương sẽ đưa ngươi lễ lớn!”.