Nơi chân trời màu xanh, hoàng hôn dần dần lộ ra.
Bảo Bảo ở trong phòng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài: “Tại sao Tuyên thúc thúc vẫn chưa về vậy?”.
Lúc này, Vấn Xuân đi vào: “Tuyên Vương đã về!”.
Sau đó, vẻ mặt Dạ Dập Tuyên nghiêm túc bước vào.
“Tuyên thúc thúc, sao rồi?”. Bảo Bảo vội vàng hỏi.
Dạ Dập Tuyên ngồi xuống, lắc đầu: “Người đi, nhà trống”.
Bảo Bảo ngừng lại: “Cái gì? Không có người? Đi đâu hết rồi? Không có bất kỳ ai sao?”.
“Ừ, lúc mà thúc sang đó, nơi đó đã thành một tòa nhà vô ích. Tất cả gia sản đều không thấy, nhìn có vẻ như là đưa cả nhà đi”.
“Nhưng mà Châu Châu mới vào phủ có ba bốn ngày, trong thời gian ngắn như vậy mà bọn họ có thể dọn trống trơn”.
Dạ Dập Tuyên ngước mắt, nghiêm mặt nói: “Thúc đã hỏi thăm xung quanh, không có bất kỳ một dấu vết nào. Giống như là, trong một đêm, tất cả người của Triệu gia đều biến mất. Nếu như thúc đoán không lầm thì có thể đi yên lặng không tiếng động, nhất định là sau lưng có người an bài. Còn về phần mục đích, có lẽ là ở cùng chiến tuyến với Châu Châu, muốn nhân cơ hội này uy hiếp, khống chế”.
Bảo Bảo buồn bực vuốt vuốt mái tóc, sau đó đặt mông ngồi lên bậc thềm, ngón tay út giựt giựt tóc trên trán. Đây là thói quen lúc nó suy nghĩ, chỉ cần có việc động não thì nó sẽ theo thói quen mà giựt tóc. Cũng may là nó chưa gặp nhiều chuyện đại sự làm nó hao tâm tổn trí.
Hiển nhiên, sợi dây là Triệu gia đã bị cắt đứt, sẽ thiếu đi chứng cớ để chứng minh Hinh Nhi biết nói và Châu Châu nói láo. Bây giờ xuất hiện một vị thần bí đứng phía sau trợ thủ. Xem ra, mọi chuyện không đơn giản.
Nhưng mà mặc kệ nàng ta có mục đích gì nếu như liên lụy đến mẹ nó, vậy thì không được.
Bảo Bảo suy nghĩ một chút, đứng dậy nói: “Tuyên thúc thúc, lát nữa có thể nhờ thúc giúp một việc nhỏ không?”.
“Không thành vấn đề!”.
Vấn Xuân và Sơ Hạ kinh ngạc không nói nên lời. Người bình thường vẫn muốn quật ngã Cảnh Vương, chỉ nghe lời của Vương huynh mà lại nghe theo lời của một đứa bé!
Có phải là do tình thương của cha tràn lan không?
Cả ngày thần kinh của tất cả mọi người trong Hàm vương phủ đều căng thẳng. Trong phủ xảy ra án mạng làm cho ai cũng không vui. Mặc dù thế nhưng mọi người đều rất chú ý đến việc Bảo Bảo sẽ rửa oan, lật lại bản án cho nương. Thậm chí cả Dạ Mặc Cảnh cũng đến, không vào phòng khách mà đến thẳng nơi này nghe phá án.
Bên trong vườn, khu núi giả, hiện trường phát hiện vụ án.
Vị trí xem tốt ở bốn phía đều đã bị mọi người đứng hết, thỉnh thoảng có tiếng bước chân người chạy lại đây. Quản gia sai người thắp đèn để nơi này sáng trưng. Một lúc sau, Dạ Vô Hàm cũng xuất hiện sau lưng là Phi Ưng. Thấy Dạ Mặc Cảnh ngồi xe lăn, hắn nhướn mày: “Cảnh Vương thúc thật có trách nhiệm”.
Dạ Mặc Cảnh cười một tiếng mê hoặc một đám nha hoàn.
“Bổn vương là người bảo lãnh, sao có thể không có mặt để ủng hộ Bảo Bảo được”.
“Vậy thì mời Vương thúc tự nhiên”. Dạ Vô Hàm gật gật đầu.
Hắn nhìn một vòng xung quanh, trên mặt đất là một hình người được tạo thành bởi bột mì giữ đúng tư thế lúc Tiêm Vũ chết (Bảo Bảo, bé thông minh quá hôn chụt chụt). Xung quanh hiện trường vụ án cũng có những sợi dây vàng xen lẫn với trắng. Hắn nghi ngờ nhìn kỹ, chờ tên tiểu tử kia.
Một lúc sau nghe thấy tiếng chó sủa.
Bảo Bảo dắt A Hoàng đi tới, trên đầu đội chiếc mũ nỉ, trên người vác một cái bao nhỏ, chiếc giầy cũng được lau sáng bóng. Đi sau lưng chính là hai nha hoàn xinh đẹp nhất vương phủ, Vấn Xuân và Sơ Hạ.
Nhìn từ xa có thể thấy khí thể bá đạo, mạnh mẽ.
Mọi người tự giác nhường đường cho nó đi qua.
Bảo Bảo đi vào bên trong, A Hoàng cũng vào theo. Vấn Xuân và Sơ Hạ một người nhận mũ, một người nhận bao, sau đó đứng sang hai bên.
Dạ Vô Hàm cúi đầu nhìn Bảo Bảo, cương quyết lộ ra trong ánh mắt của nó, không hề sợ hãi hay nhát gan. Nhìn thấy Dạ Vô Hàm, nó cũng chỉ khẽ mỉm cười! Khí thế này sợ rằng một người trưởng thành cũng không bằng được.
Phi Ưng thấy Dạ Mặc Cảnh ngồi trên ghế cũng mang một cái ghế đến, “Vương gia, mời ngồi”.
Dạ Vô Hàm quay đầu nhìn hắn, ngồi xuông, không nói tiếng nào mà mở quạt ra, rồi ra hiệu “Bắt đầu” cho Bảo Bảo.
Bảo Bảo hừm hừm trong họng, sau đó đứng bên cạnh đống bột mì, nói: “Mọi người đều biết tối hôm qua đã có án mạng xảy ra, có người nói, nương của cháu cũng chính là bà mai mà mọi người biết rất rõ, Phong Tam Nương, chính là hung thủ giết người!”.
Phía dưới mọi người châu đầu ghé tai lên tiếng nghị luận. Hiển nhiên, sau một thời gian dài tiếp xúc, Phong Tam Nương trừ cái mồm rất lợi hại ra thì rất được lòng người.
Bảo Bảo nói tiếp: “Được, hôm nay cháu sẽ chứng minh cho mọi người xem, Phong Tam Nương không phải là kẻ giết người!”.
“Gâu gâu gâu”.
A Hoàng kêu mấy tiếng, lè lưỡi, cái đuôi vung vẩy, rất có khuôn cách của chó nghiệp vụ.
“Mọi người hãy xem, đây là hiện trường thứ nhất!”. Ánh mắt của mọi người dõi theo bước chân nhỏ của Bảo Bảo, ngay cả Dạ Mặc Cảnh và Dạ Vô Hàm cũng không kìm được mà nhìn theo.
“Được rồi, bây giờ mọi người hãy nhớ lại, nữ nhân đó đã nói những gì!”. Bảo Bảo cười ngọt ngào với Vấn Xuân, “Xuân tỷ tỷ”.
“Ừ”, Vấn Xuân thử giọng, sau đó đột nhiên bắt chước bộ dạng điên cuồng của Châu Châu kêu lên: “Vương gia, Vương gia cứu ta, nàng muốn giết Hinh Nhi... Nàng ta giết tỷ tỷ, giết tỷ tỷ.....”.
“Tốt! Dừng lại!”.
Bảo Bảo gật đầu, Vấn Xuân bình thường lại, lui sang một bên.
Bảo Bảo vỗ tay vài cái, hấp dẫn mọi người, nói: “Mọi người đều nghe thấy nàng ta kêu, Phong Tam Nương giết tỷ tỷ nàng ta, lại muốn giết Hinh Nhi, có đúng như thế không?”.
“Đúng vậy”.
Mọi người liên tục gật đầu.
“Bây giờ, cháu sẽ mời một vật chứng”. Bảo Bảo đứng ở giữa sân, giọng nói không lớn nhưng lại rõ ràng.
“Là cái gì thế?”. Lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị dấy lên.
“Tránh ra, tránh ra!”.
Đột nhiên ở phía sau truyền đến tiếng bánh xe, người dạt sang hai bên mở đường. Mọi người thấy một chiếc quan tài được đẩy đến, nằm bên trong, chính là Tiêm Vũ.
“A!!”, tiếng thét chói tai vang lên từ bốn phía.