Đôi mắt buồn ngủ của Tử Di nhất thời trừng lớn, anh ta đang nói cái gì? Mùi đàn bà? Chẳng lẽ mùi quẩn quanh nơi đầu mũi nãy giờ là mùi anh ta mang về trên người người phụ nữ khác? Vừa nghĩ tới người đàn ông trước mắt xấu xa và bỉ ổi như vậy, đã vậy còn mang theo mùi vị sau khi hoan ái cùng phụ nữ khác mà tới đến gần cô, nhất thời cô muốn nôn một trận. Coi như anh đi tìm phụ nữ khác đi, còn cố ý muốn làm nhục nhã cô như vậy sao?
"Thế nào? Em không thỏa mãn được tôi, còn không cho tôi đi tìm đàn bà khác sao? Ít nhất cô ta sẽ không giống giống như em, một chút phản ứng cũng không có." Sự chán ghét trong mắt cô khiến anh chỉ muốn tổn thương cô sâu hơn.
"Đúng! Tôi không thú vị, anh có thể cách xa ra." Nhẫn nhịn để không phải khóc, Hạ Tử Di chán chường nói.
"Muốn tôi cách xa em ra......để cho em quyến rũ người đàn ông khác sao? Hạ Tử Di...em chớ quên, em bây giờ là vợ của tôi! " Vừa nghĩ tới cô đối với người đàn ông khác cười như vậy, trong lòng anh cũng rất khó chịu.
Một tay anh nắm chặt vai của cô, không cho cô động đậy, hơi thở tràn đầy mùi rượu phả vào mặt cô khiến cô cực kỳ khó chịu.
"Tôi không quyến rũ ai cả!"
"Em còn không thừa nhận? Chẳng lẽ.....đợi chính mắt tôi thấy em cùng hắn lên giường thì em mới thừa nhận?"
"Anh....." Hạ Tử Di tức giận, không thể nói thêm lời nào.
"Hạ Tử Di, ở trước mặt tôi em giả bộ cái gì? Hả?" Anh chính là không muốn bỏ qua cho cô.
"Lấy tay bẩn thỉu của anh ra, không nên đụng tôi." Vừa nghĩ tới tay của anh mới vừa rồi chạm qua phụ nữ khác, trong lòng Tử Di càng khó chịu.
"Tay của tôi bẩn? Thân thể của tôi cũng bẩn! Em không phải là muốn ở dưới người của tôi sảng khoái sao?"
"Anh đi đi......tôi không muốn thấy anh nữa! " Hạ Tử Di không thể tiếp tục chịu được cái bộ dạng này của anh ta, tâm tư trở nên rối bời. Anh ta ép cô như vậy là có ý gì?
"Tôi không đi.... tôi còn muốn em giúp tôi......"
Vậy là đêm nay cô trốn không thoát. Anh ta tựa như điên hành hạ cô, đủ loại thủ đoạn chồng chất, lại chưa từng thực sự tổn thương cô. Nhưng mà khó chịu như vậy, sỉ nhục như vậy lại làm cho trái tim Tử Di đang dần đón nhận anh lại trở nên cách xa anh hơn, xa đến mức không thể với tới.
……
Cô không biết mình rốt cuộc đã làm sai điều gì, để cho anh ta dùng cách đó mà đối xử với cô? Tại sao? Tắm nhiều nước hơn nữa cũng không làm sạch sẽ được nỗi nhục cô đang chịu đựng trên người mình. Hạ Tử Di cảm giác mình thật bẩn, toàn thân từ trên xuống dưới đã không có một chỗ nào sạch sẽ……
Dòng nước ấm áp không ngừng xối xuống từ vòi hoa sen, nhưng mà như thế nào lại không xóa sạch hết những mùi kia!
Cô là người phụ nữ không biết xấu hổ, con của cô có phải cũng chịu ảnh hưởng hay không? Chi bằng không cần sinh nữa! Giơ tay lên muốn đánh xuống, lúc gần đụng phải cái bụng thì cô dừng lại. Bảo bối của cô giống như cảm nhận được tâm trạng của cô, bắt đầu đạp bụng mẹ. Lần đầu tiên trong cuộc đời của đứa nhỏ, lần đầu tiên chào hỏi mẹ mình.
"Bảo bối.... Mẹ xin lỗi! Xin lỗi con.....mẹ sẽ không bỏ con đâu.... " Tử Di xoa bụng mình. Rốt cuộc cô vẫn không đành lòng! Hạ Tử Di ngồi chồm hổm trên mặt đất, mặc cho nước nóng rửa sạch cô, cứ vậy mà khóc lớn ra tiếng.
Lăng Thiên đã đứng bên ngoài phòng tắm từ lâu, nghe cô khóc càng ngày càng lớn tiếng, tim anh nhói lên. Anh không dám vào xem cô, sợ sẽ lần nữa mất khống chế. Anh hận hành vi của mình, rõ ràng đây không phải là kết quả anh mong muốn, nhưng vẫn là khống chế không được bản thân mà làm tổn thương cô. Có lẽ anh không nên tới gần cô.
Thân ảnh cao lớn lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng ngủ.
~~~~~~~~~~~
Dương gia
Dương Hiểu Phàm tỉnh dậy, đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Anh không thấy Tử Yên đâu cả nhưng lại nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Có lẽ cô đang tắm! Anh mỉm cười rồi bước xuống giường thay quần áo. Hôm nay anh sẽ xin lỗi và chính thức cầu hôn cô, dù sao hai người cũng đã.....
Hơn " sau....
"Tiểu Yên..... Em làm gì trong đó vậy?" Dương Hiểu Phàm sốt ruột đứng bên ngoài phòng tắm.
Không có tiếng trả lời.
"Tiểu Yên.... Em mở cửa được không? "
Vẫn không có tiếng trả lời. Anh càng thêm lo lắng. Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
"Tiểu Yên! Em đừng im lặng như vậy..... Nếu như em không muốn thấy anh..... Anh sẽ lập tức rời khỏi đây!! " Trong giọng nói Dương Hiểu Phàm mang theo sự lo lắng, sợ hãi...
Nhưng đáp lại lời khẩn cầu của anh chỉ có tiếng nước chảy. Không thể chần chừ thêm nữa... Anh quyết định phá cửa.
Cảnh tượng bên trong khiến anh chết lặng. Người con gái đó ngồi bệt xuống sàn, người dựa vào cạnh bồn tắm. Bên cạnh cô là một vũng máu lớn, tay còn lại cầm một con dao...
Dương Hiểu Phàm vội vã chạy đến bên cạnh cô. Anh phát hiện một tờ giấy nhỏ.
"Dương Hiểu Phàm! Những gì Hạ Tử Yên tôi nợ anh coi như đã trả hết! Chúc anh cùng Hàn Nhụy Ái hạnh phúc!! "
"Không!!!!! Tiểu Yên..... "
~~~~~~~~~~
Trên đồi cao.
Một chàng trai mặc bộ đồ vest màu đen đứng trước một ngôi mộ đất, tay cầm một bó hoa trắng.
"Mẹ.... Con đến thăm mẹ đây! Đây là hoa mà mẹ thích nhất! " Chàng trai đó đặt bó hoa xuống trước mộ.
"Mẹ biết không..... Con sắp gặp ông ta rồi! Gặp người đàn ông mà ngày xưa mẹ yêu say đắm..... Người đã vứt bỏ mẹ con ta..! Mẹ yên tâm..... Con sẽ bắt ông ta trả lại tất cả những gì ông ta nợ mẹ và con! " Nói xong chàng trai kia đứng dậy, trên môi mang theo một nụ cười nguy hiểm.