"Tôi không cần anh tới đây để nhận xét nơi tôi đang ở! " Hạ Tử Yên bực bội nhìn Dương Hiểu Phàm.
"Anh không có ý này! Chúng ta ăn thôi!" Dương Hiểu Phàm đã bày xong bàn ăn.
"Hình như anh rất rảnh rỗi... Nếu như vậy thì anh cũng nên dành thời gian đó cho bạn gái anh...không nên để cô ấy một mình!! "
"Thì anh đang dùng thời gian rảnh rỗi cho người anh yêu không phải sao? Tiểu Yên... Người anh yêu từ trước tới giờ chỉ có một mình em.."
Hạ Tử Yên có chút vui vẻ khi nghe Dương Hiểu Phàm nói điều này nhưng lại ngay lập tức gạt bỏ nó. Cô đẩy ghế đứng dậy, xoay người định bước đi.
"Tiểu Yên, những lời anh nói với em đều là thật lòng! " Dương Hiểu Phàm kịp thời ôm cô từ phía sau.
"Năm năm qua ngày nào anh cũng nhớ đến em, anh không ngừng làm việc, làm thật nhiều...để quên em! Nhưng Tiểu Yên...anh thực sự không làm được! Anh không thể quên được em... Nhưng cuối cùng ông trời cũng cho anh một cơ hội được gặp em.. Tiểu Yên, cho anh một cơ hội được không?"
"Ha, Nếu như là trước đây chắc chắn tôi sẽ rất cảm động... Tôi sẽ lập tức tha thứ cho anh... Nhưng bây giờ thì tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa!! " Một giọt nước mắt rơi xuống. Hạ Tử Yên gỡ cánh tay đang ôm cô ra rồi đưa tay lau nước mắt. Cô sẽ không để mình bị tổn thương lần nữa.
"Anh về đi, đừng bao giờ tới đây nữa..."
Trung Quốc..
Tại một biệt thự sát bờ biển.
Một cô gái trẻ đang ngồi trên bãi biển, miệng không ngừng trách móc ai đó!
"Lăng Thiên, tên khốn kiếp! Sao anh có thể không cần con chứ? Em ghét anh... Lăng Thiên, em ghét anh!!"
"Đã chán ghét đủ chưa? "
Một giọng nói không thể quen thuộchơn vang lên sau lưng, thật sự là anh sao? Có phải là ảo giác của cô không? Tử Di không dám quay đầu lại nhìn.Lăng Thiên ngồi xổm xuống quay mặt cô lại, hai mắt long lanh mở to giống như không thể tin được mà nhìn chằm chằm anh.
"Lăng Thiên..." Tay cô vuốt mặt anh. Mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi sao? Sao lại nhìn mệt mỏi như vậy? Hai mắt anh nhìn cô rất dịu dàng nhưng dần dần tối đen lại.
"Sao anh biết em ở đây?" Thì ra đây không phải là mơ, thật sự là anh.
"Đây là cái mà em gọi là “theo đuổi” là đây sao? Từ Newyork đuổi về, lại trốn khắp nơi không để anh tìm được sao?" Nếu như không phải là anh vô tình biết được điểm yếu của Chu Hoài Ân thì anh cũng không biết phải đi đâu tìm người.
Anh cúi đầu che kín môi cô, rõ ràng là muốn trừng phạt cô nhưng giây phút hai đôi môi chạm vào nhau lại không đành lòng.Đầu lưỡi quen thuộc ở trên môi cô nhẹ nhàng mút, theo cánh môi đanghé mở đi vào trong, hàm răng khẽ cắn đầu lưỡi cô, buông ra rồi lại thăm dò vào trong môi cô, dây dưa không thả.
"Lăng Thiên.. Bảo bối đang chơi ở đằng kia..."
Sau khi anh dừng lại, Tử Di thở gấp. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài! Đặc biệt là con trai vẫn còn chơi cách đó không xa!
"Không sao... Con tự chơi đượcmà." Giọng nói đàn ông khàn khàn vang lên rồi anh bắt đầu gặm cắm vành tai cô. Mới vừa rồi hai cha con họ đã thỏa thuận mà cô không biết rồi.Thân thể của cô lập tức mềm nhũn như nước, không ngừng dựa sát vàongực anh. Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần anh vừa hôn cô thì đầu óc cô cũng dừng hoạt động. Vốn muốn nói chuyện với anh thì chỉ có thể hoãn lại, hoãn vô thời hạn...Vì để cho mình hôn thoải mái hơn, anh dứt khoát ôm lấy cô, ôm cô để góc độ anh hôn thoải mái hơn, tùy ý hôn, nước miếng quấn quít, không thể phân biệt.Một nụ hôn nhiệt tình, ẩm ướt và rất kích thích, đầu Tử Di trống rỗng, nụ hôn mãnh liệt như vậy nhưng sao cô vẫn chưa thấy đủ nhỉ? Lúc đầu thì dịu dàng, nụ hôn nồng nhiệt dần trở nên hư hỏng, anh nhẹ đè thân thể cô xuống, may là mùa đông, mặc áo khoác nên cát không làm xây xát da thịt cô được.Tay của anh bị hấp dẫn, từ từ mò vào trong áo khoác dày.
"Lăng Thiên,..Buông tay ra!"
"Không buông... Xem lần sau em còn dám trốn hay không." Nơi này quả thật không phải là nơi thích hợp để thân mặt, hơn nữa có một bạn nhỏ tuổi vị thành niên còn chơi cách đó không xa!
"Nếu em còn trốn thì sao? "
"Ở trong ngực anh còn muốn chạy đi đâu nữa?" Cuối cùng anh lấy tay từ trong áo cô ra, giúp cô chỉnh sửa lại áo khoác, thuận tiện vuốt lại mái tóc dài bị gió làm rối.
"Là anh không muốn... " Chữ “con” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì tiếng trẻ con non nớt vanglên hòa cùng tiếng gió biển
"Ba, ba không được đè mẹ, em bé trong bụng mẹ sẽ không chịu nổi."Vốn là cậu vẫn còn đuổi theo sóng biển, nhưng lúc quay đầu lại thấy cả người ba đè lên mẹ trên bờ cát, dọa cậu giật mình
Mấy buổi sáng gần đây, cậu vào gọimẹ thức dậy, có lúc bò lên giường không cẩn thận đè lên bụng mẹ, mẹ đều đẩy cậu ra, nói cậu quá nặng sẽđè Bảo Bảo. Nhưng không phải ba còn nặng hơn cậu sao?
"Bảo Bối??" Giống như nghe được chuyện gì đó rất khủng khiếp, Sắc mặt Lăng Thiên trở nên tái nhợt trong tích tắc, cả người giống như mất đi ý thức.
"Đúng vậy. Bảo Bối của chúng ta! Đã gần tháng rồi. Anh sờ thử xem,là thật đó!" Thấy vẻ mặt như không có ý thức của ông chồng nhà mình, Ngưng Lộ kéo tay anh đặt lên trên bụng cách lớp áo khoác.Không biết lần này mang thai xảy rachuyện gì, bụng của cô vẫn không lớn lắm. May là lúc kiểm tra bác sĩ nói thai nhi phát triển bình thường, không cần lo lắng
"Ba, con sẽ có em cùng chơi rồi đó."Một đôi tay nhỏ dính đầy cát cũng xoa bụng mẹ theo. Thật sự rất thần kỳ, trước kia cậu cũng sống trong bụng mẹ như vậy sao?
"Lăng Thiên... anh làm sao vậy? Anh không muốn con của chúng ta sao?" Giọng Tử Di như sắp khóc. Đây là vẻ mặt gì chứ? Không hề nhúc nhích mà cứ như vậy nhìn bụng cô, không nói một lời. Sau đó ánh mắt trở nên rất kỳ quái!Chẳng lẽ là như thế sao, anh không hề muốn cô sinh con ra sao? Tại sao anh có thể như thế?
"Lăng Thiên, có phải anh thực sự không muốn con không?" Hai tay cônắm tay anh trở nên run rẩy, một câu cũng không nói là có ý gì?
"Ba, ba không cần em thật sao?" Hình như mẹ sắp khóc? Sao ba lại không nói câu nào?
"Lăng Thiên, anh là tên khốn kiếp... Em cũng không cần anh nữa, em lập tức về kí giấy ly hôn, về sau em và con sẽ không còn bất kì quan hệ nào với anh hết."Dùng sức hất tay anh ra, Tử Di không để ý tới bản thân đầy cát mà bỏ chạy. Huhu... Thật là khổ sở! Thì ra việc anh đối xử tốt với cô đều là giả, bây giờ con cũng lớn như vậy mà anh cũng không cần.
Thì ra là ba không cần em trai sao? Không trách được mẹ bảo cậu không cần nói cho ba. Nhưng là có em trai chơi với cậu không phải rất tốt sao?
"Ba, mẹ đi rồi. Chúng ta cũng về đi có được không?" Bóng dáng mẹ càng chạy càng xa, Lăng Vũ Phong thấy ba vẫn không phục hồi tinh thần lại.Không thể tiếp tục như vậy được. Cậu vẫn nên gọi điện thoại cho chú Thành đi! Tìm được điện thoại từ trên người ba, gọi điện thoại cho chú Thành thôi.
Trong phòng khách rộng lớn của biệt thự cạnh biển, Lăng Thiên và Chu Đức Thành mỗi người ngồi trên một ghế sa lon, cả hai đều không lên tiếng. Bọn họ căng thẳng một tiếng rồi!
"Lăng Thiên... Cậu nói gì đi chứ? Đừng im lặng như vậy! Tôi cảm thấy sợ đó! " Rốt cuộc người lên tiếng là Chu Đức Thành.
"Sao cậu lại giấu tôi?"
"Giấu cậu?? Chẳng lẽ là chuyện... Tử Di sao?" Chu Đức Thành cũng đoán ra được Lăng Thiên định nói cái gì.
"Sao cậu không nói với tôi?" Lăng Thiên hỏi một lần nữa.
"Tôi... Thực sự là Tử Di nói muốn tự mình nói với cậu! Cô ấy còn ở trước mặt tôi khóc...làm sao tôi nói với cậu được chứ? "
"Khóc?? Cô ấy khóc cái gì chứ? "
"Tất cả là do cậu không phải sao? Nếu không muốn có con thì cần gì phải kích động như vậy? " Chu Đức Thành cảm thấy tình cảm hiện tại hơi căng thẳng nên đùa một chút.
"Cậu đang nói cái quái gì vậy?? Tôi không muốn có con?? Không phải tất cả đều do cậu sao?" Lăng Thiên không thể nhịn nữa, lao tới nắm cổ áo Chu Đức Thành.
"Thiên... Cậu bình tĩnh chút đi! Có thì thì từ từ nói! "
"Lăng Thiên, anh không muốn có con thì thôi. Còn lôi kéo Đức Thành như vậy, anh thật quá đáng!"
Không nhịn được cầu khẩn của con trai, Tử Di muốn xuống lầu lấy sữa tươi. Vốn là không muốn để ý tới anh, kết quả lại nghe được anh đang trách cứ Chu Đức Thành. Nếu như không hiểu rõ chuyện bọn họ, người ta sẽ cho rằng cô với Chu Đức Thành có quan hệ gì sao?? Rõ ràng là lỗi của mình còn trách móc người khác, thật là ghê tởm!
"Tử Di, cuối cùng em cũng xuống. Em không nên giận cậu ta. Là anh không tốt, anh không nên..." Chu Đức Thành cười muốn kéo tay người kia ra, nhưng lời của anh mới nói được một nửa đã bị người ta uy hiếp.
"Chu Đức Thành, cậu dám nói thêm câu nữa, có tin tôi ném cậu xuống biển làm mồi cho cá mập không?"
Mặt Ngưng Lộ trắng bệch, nói với anh rõràng từng chữ từng chữ: "Lăng Thiên, tôi muốn ly hôn với anh." Sau đó, cô xoay người, chạy thật nhanh lên lầu, không để cho anh nhìn thấy nước mắt, sữa của con trai cũng quên cầm.
Cô nói gì? Muốn ly hôn với anh? Bọn họ không phải là đã ly hôn rồi sao?
"Thiên, cô ấy lại khóc rồi. Phụ nữ có thai tâm trạng không tốt rất có hại đối với thai nhi!" Quả nhiên một câu vào đúng trọng tâm.Người đàn ông vốn còn đang đơ ra như nghĩ đến cái gì đó, anh buông Chu Đức Thành ra, chạy như bay lên lầu.
Thân cao chân dài thì có chỗ này tốt, lúc cần sẽ phát huy tác dụng. Lần này, trước khi cô khóa cửa phòng, Lăng Thiên đã kịp ngăn cản.
"Di Di.. Di Di...." Một cánh tay cường tráng ngăn giữa cửa.
"Anh có đi hay không?" Khuôn mặt uất ức cùng nước mắt không giấu được trước mặt anh.
"Di Di, ngoan. Đừng khóc!" Một tay nhẹ nhàng dùng sức đẩy cánh cửa ra rồi khóa lại.
Anh kéo nửa ôm cô đến bên giường ngồi xuống. Hai người hai mắt nhìn nhau, Tử Di rất nhanh dời ánh mắt đi, cô nghe anh không ngừng nói: "Xin lỗi."
"Tôi muốn rời khỏi đây. Mang theo con rời khỏi anh." Cô không nhịn được nghẹn ngào, cô tránh xa anh, xoay lưng về phía mép giường, ngẩng đầu lên, cố gắng không để nước mắt chảy xuống.
"Không!! Tử Di... Anh sẽ không bao giờ để em và con rời khỏi anh!!" Lăng Thiên vòng tay ôm cô từ phía sau.
"Anh thật ghê tởm! Khốn kiếp... Luôn làm em đau lòng!! Tại sao anh có thể không cần con chứ? Tại sao..." Tử Di dùng sức đấm vào ngực anh.
"Di Di... Anh xin lỗi! Anh cần em, cũng cần con!!" Lăng Thiên nâng mặt cô lên, không ngừng hôn những giọt nước mắt nóng hổi luôn làm anh đau lòng
"Vậy sao ở NewYork anh lại nói không cần con?" Muốn lừa cô cũng không có dễ vậy đâu.
"Di Di, chỉ là anh sợ."
"Sợ cái gì?" Ở trong lòng anh lẳng lặng nghe từng tiếng tim anh đập, lòng cô bình tĩnh lại.
"Lúc sinh con, em chịu đau khổ nhiều như vậy, đau đớn đó anh không muốn em trải qua một lần nữa. Anh không thể để cho em chịu một chút nguy hiểm, cho dù là một chút xíu cũng không được... Di Di, anh không chịu được đau khổ mất đi em, không được. Em là của anh, phải ở bên anh cả đời, kiếp sau,kiếp sau sau nữa đều phải bên anh..." Cằm anh không ngừng chà chà tóc cô, đôi tay ôm cô càng chặt hơn, giống như muốn hòa tan cô vào trong ngực.Anh sao có thể nói với cô lúc anh mất khống chế ngoài phòng phẫu thuật? Sao anh có thể nói với cô khi đó anh mặt chôn trong lòng bàn tay mà khóc thầm? Anh hận bản thân không chăm sóc cô chu đáo để cô chịu nhiều đau đớn.
"Lăng Thiên, đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn. Không cần vì vậy mà tự trách mình được không? Không phải bây giờ em đang khỏe mạnh sao? Bảo Bối của chúng ta cũng rấtkhỏe mạnh, anh sờ thử xem." Bàn tay mảnh khảnh nắm tay anh đặt lên bụng cô.
"Lăng Thiên, đây là Bảo Bối
của chúng ta. Anh không thể nói không cần con, biết không?"
"Anh cần em, cũng cần con. Điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Di Di, nói cho anh biết, tại sao em không ký tên?"
"Lăng Thiên, mặc dù anh rất khốn kiếp, luôn thích ép buộc em. Nhưng em không muốn rời xa anh, không muốn rời xa anh.." Đúng vậy, cô yêu anh, vô cùng yêu anh, yêu sự bá đạo của anh, yêu sự hẹp hòi của anh, yêu tất cả tất cả thuộc về anh.
"Di Di, Anh không phải là người chồng tốt, luôn khiến em phải đau lòng. Đối với tình cảm, Chu Đức Thành nói anh quá kém cỏi, nói anh tự chuốc khổ, anh đáng đời. Nhưng nếu như làm lại tất cả, anh cũng chỉ có thể cố gắng giữ em bên mình, cố gắng hết sức để em không phải đau lòng,..."
Sự bá đạo vô lý của anh, sự thâm tình của anh khiến Tử Di cảm động không nói nên lời, chỉ có thể ôm anh thật chặt.
Trong cuộc đời này, Hạ Tử Di cô chỉ cần như vậy là đủ rồi! Cần một người đàn ông thực sự yêu cô, thực sự cần cô!