Cuối cùng bữa tiệc cũng bắt đầu. Hàng ngàn con người tụ tập lại, có một số là thương nhân và một số là người làm. Trang phục lộng lẫy, trang sức hàng hiệu chói mắt. Hoàn Trắc hôm nay trổ tài làm người dẫn chương trình bữa tiệc. Trong khi anh gàn cổ họng lên để đọc mục đích bữa tiệc thì mọi ánh mắt chỉ tập trung vào người đứng kế Hoàn Trắc. Đó là Bách Bạch Hàn. Không ít mấy chị tiểu thư phải hú hét lên để gây sự chú ý với anh Hàn nha ta. Nhưng tiếc là chỉ bị anh lơ :))
An Nhiển Di đã thay trang phục xong nhưng không dám bước xuống. Cô chỉ đứng ở cầu thang rồi nhìn đám đông ở dưới. Hồi đó là chỉ ru rú trong nhà. Cô chưa bao giờ tham gia một bữa tiệc nào cả, là cha không cho. Cha không muốn mọi người nhìn thấy mặt cô, còn lý do vì sao thì cô vẫn không biết.
Cô chống cằm nhìn phía dưới rồi lại chuyển mắt nhìn Hoàn Trắc. Hôm nay Hoàn Trắc mặc vest đen, có thể không đẹp như Bách Bạch Hàn nhưng anh vẫn rất khôi ngô. Lúc này Nhiển Di lại đỏ mặt, không nhìn anh nữa. (Tình tay ba ~~)
“Và giờ, tôi xin mời chủ tịch và phu nhân Bách Thị bước vào” (giống đám cưới ghê :)) )
Từ cửa, một người đàn ông cao to mặc vest đen, khuôn mặt điển trai, da rám nắng, nhìn một phần giống Bách Bạch Hàn, là chủ tịch của Bách thị - Bách Quang Mặc. Bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc đen huyền được búi lên, mặc chiếc váy đỏ sang trọng cùng sang sức đá pha lê hàng hiệu. Hai người họ thật nổi bật.
Bách Quang Mặc ôm eo vợ mình rồi bước lên sân khấu. Khuôn mặt tươi cười nhìn Bách Bạch Hàn.Tay nhận micro từ Hoàn Trắc.
“Bách Quang Mặc tôi thực sự cảm ơn mọi người đã tham gia buổi tiệc ngày hôm qua. Mong mọi người sẽ có một buổi tối vui vẻ và thú vị.”
Bách Quang Mặc trả micro lại cho Hoàn Trắc. Rồi bước xuống dưới mời rượu mọi người.
Bữa tiệc ồn ào, bàn tràn đầy thức ăn làm bụng Nhiển Di “đánh trống”. Nhưng thấy đông người thế này, cô lại không dám xuống. Lúc này, cô chuyển mắt nhìn Bách Bạch Hàn. Anh đang trò chuyện cùng hai ba thương nhân gì đó. Rồi cô lại chuyển qua Hoàn Trắc. An Nhiển Di như chết đứng khi thấy có một người con gái đang khoát tay anh, hai người nói chuyện cười đùa vui vẻ lắm.
Hóa ra Hoàn Trắc đã có bạn gái rồi. Nhìn chị ấy xinh đẹp như thế lại cặp với Hoàn Trắc thì thật là một cặp đôi đẹp. Lúc này, tim Nhiển Di như vỡ tan một nửa. Cơ mà khoan đã, tại sao cô lại buồn vì Hoàn Trắc chứ ? Kì lạ ?
“Di Di” Tú Đình từ đâu nhảy đến ôm cô. Nhưng đáp lại chỉ là sự yên lặng.
Tú Đình nhíu mày rồi đánh vào đầu Nhiển Di một phát
“A đứa nào dám đánh bổn cung…” Nhiển Di ôm đầu.
“Đứa này này.” Tú Đình chỉ tay vào mình.
“Sao mi đánh ta…” Cô chu mỏ uất ức.
Hôm nay Tú Đình cũng đẹp lắm a. Tóc màu bạch kim được búi lên gọn gàng, có cái nơ màu hồng phấn trên đầu nữa. Cô mặc chiếc váy đuôi cá màu hồng,, quanh eo được khắc rất nhiều đá kim cương. Trang sức cùng đôi giầy đều là hàng hiệu cả. Như một tiểu công chúa vậy
“Đánh để hồn mi bay về. Mà sao mi không xuống dưới mà đứng đây làm gì ?”
“Ta không thích nơi đông người.” Nhiển Di chống cằm.
“Tại sao? Ở dưới đó có rất nhiều đồ ăn nha.”
“Hừ, mi suốt ngày chỉ có đồ ăn.”
“Ăn để sống chứ, mà thôi ta xuống trước đây. Ăn vài món đã, bụng ta reo nãy giờ. Ăn xong ta lên với mi nha.”
“Ừ.” Nhiển Di nhìn bóng Tú Đình chạy đi, cô thở dài rồi tiếp tục nhìn Hoàn Trắc.