Lúc Nhiển Di tỉnh dậy là đã chiều tối, nằm bên cạnh không có ai. Chắc hắn ta về rồi.Cô nhìn lên trần nhà rồi suy nghĩ. Nếu hắn ta thật sự là cậu bé đó, là hôn thê của cô thì cũng ... được. Cô thấy mình còn quá nhỏ để kết hôn. Với lại cô cũng không "yêu" hắn, chỉ là cảm thấy mến một chút.
Nhưng suy cho cùng cô vẫn không muốn kết hôn.
Lúc này bỗng nhiên An Nhiển Di lại nhớ tới Hoàn Trắc, hai má cô khẽ đỏ. Cô lắc lắc đầu mình, hai tay đánh nhẹ vào má mình.
"Nhiển Di, mày không thể thích Hoàn Trắc, không thể thích anh ấy, không thể không thể a."
Cơ mà sao mình không thể thích anh ấy ? Mình có quyền mà. Cho dù anh ấy chỉ là một quản gia nhưng anh ấy lại đối xử với mình rất tốt và có vẻ như anh ấy cũng... thích mình. Nhiển Di cười hì hì trong lòng.
RẦM
Bách Bạch Hàn đằng đằng sát khí đứng ở cửa, khuôn mặt lạnh đến đáng sợ. Anh lạnh lùnh nhìn cô rồi đi đến bên cạnh cô.
" Em thích Hoàn Trắc ?" Giọng anh khàn khàn hỏi.
"..."
"Trả lời anh." Bách Bạch Hàn thực sự đã nổi giận, anh nắm vai chặt vai cô.
"Đúng, tôi thích anh ấy..." Anh vừa nghe xong, gân xanh liền nổi lên. Tay đang nắm vai cô dùng sức. Mặt Nhiển Di liền nhăn nhó, kêu đau.
"Tại sao em lại thích hắn ta, anh cấm em thích người con trai khác, em chỉ được thích một mình anh thôi, hiểu chưa hả !" Bách Bạch Hàn ngồi trên giường, ôm chặt cô vào lòng, không ngừng hét lớn.
"Anh không có quyền cấm tôi, tôi không thích anh, tôi thích Hoàn...ưm." Nhiển Di phản ứng lại, chưa kịp nói hết câu, môi anh đào của cô đã bị chặn lại.
Hắn ta lại hôn cô nữa, môi hắn lạnh quá. Lưỡi hắn chui vào miệng cô rồi ma sát nó sau đó thì hắn hút hết mật ngọt của cô, người cô liền mềm nhụn, hô hấp ngày càng khó khăn.
Một lúc lâu sau, Bách Bạch Hàn mới buông cô ra. An Nhiển Di tham lam hít thở không khí. Sau khi định thần lại, cô trợn mặt liếc anh. Tay nhỏ vung lên định đánh anh thì đã bị anh chụp lại,sau đó thì cả thân hình bị rơi vào lồng ngực ấm áp.
"Em thích anh không ?" Bách Bạch Hàn khẽ hỏi.
"Không." Cô không do dự mà trả lời. Người cô thích là Hoàn Trắc và sẽ luôn luôn là như vậy.
Anh trầm mặc, không nói thêm gì nữa. Chỉ lặng lẽ ôm cô, mặc cho Nhiển Di có vùng vẫy, anh vẫn không buông cô ra. Tại sao chứ ? Hoàn Trắc có gì mà làm cô say mê đến thế ? Hắn tốt với cô, anh cũng tốt với cô. Hắn quan tâm tới cô, anh cũng quan tâm cô. Nếu hắn thích cô thì anh là yêu cô. Yêu ngay từ lần gặp đầu. Thế mà tại sao cô lại thích hắn mà không thích anh ?
"Tôi muốn hủy hôn !"
Câu nói của Nhiển Di lập tức làm anh thoát khỏi suy nghĩ, anh trừng mắt nhìn cô.
"Em muốn hủy hôn để yêu Hoàn Trắc ? Cùng hắn hẹn hò, kết hôn rồi sống cùng một gia đình hạnh phúc ?" Bách Bạch Hàn cười mỉa hỏi.
"Ừ. Tôi muốn hủy hôn, rồi cùng Hoàn Trắc trốn đi thật xa và sống hạnh phúc bên cạnh anh ấy"
"Anh nói cho em biết, cho dù em có hủy hôn rồi trốn đến chân trời góc biển nào thì anh vẫn sẽ bắt em về. Nếu em còn muốn trốn tiếp, anh liền cắt đi hai chân của em, em vĩnh viễn không thoát khỏi anh. Còn Hoàn Trắc thì hắn sẽ được làm mồi cho hổ." Anh lạnh lùng nói, sau đó thì khẽ cong khóe môi. Muốn hủy hôn để đi với người con trai khác ? Đâu dễ dàng như vậy chứ. Cô mãi mãi là của một mình anh, người nào cướp cô đi thì đừng mong còn mạng.