Tập đoàn Nam Cung đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, cổ phiếu đang xuống dần, một lần nữa Nam Cung Đồng phải đứng ra điều hành để khống chế hiện trạng tồi tệ của tập đoàn. Tin tức được lan rộng vì thiếu đi Nam Cung Thần, Ngôn Lôi phải cho người ngăn chặc các nhà báo và phóng viên về việc nam Cung THần hiện tại như thế nào. Hoa Ảnh, Mị Ảnh, Ngôn Lôi cùng Trih Phong Nam nhìn người đàn ông hoàng kim một thời nỗi trội, giờ đây hính vì yêu mà anh có bộ dạng thê thảm, râu và tóc đều mọc dài, quần áo bệnh viện vốn không hợp với anh.
-Có thể nào gặp Tâm Y được không?_ Trịnh Phong Nam lên tiếng hỏi, anh dĩ nhiên là nhớ cô gái kia, nhưng là nhìn bạn thân như thế cũng khiến anh không vui.
-Không thể, cô ấy đã rút ra khỏi tổ chức, mà nếu cô ấy không tự chủ động gặp thì không ai tìm được cô ấy…_ Hoa Ảnh lên tiếng.
-Cút, cút hết cho tôi.._ Trong phòng bệnh vip, tiếng quát lớn và đỗ vỡ trong phòng lại vang lên. Bốn người đàn ông chỉ biết ngán ngẩm chạy vào phòng ngăn chặn hành động điên loạn của Nam Cung Thần.
-Thần..
-Chủ nhân…_ Bốn người cùng nhau áp chế Nam Cung Thần, để không cho anh làm loạn nữa.
-Anh điên đủ chưa?_ Là tiếng nói lạnh lùng của một người phụ nữ, họ kinh ngạc quay đều nhìn hướng phát ra âm thanh lạnh lùng kia.
-Tâm Ảnh…_ Ngôn Lôi, Hoa Ảnh, Mị Ảnh..
-Y nhi…_ Trịnh Phong Nam là không thể tin nhìn người con gái trước mặt anh hành tung bí ẩn, khiến anh không tài nào tìm được cô. Lăng Tâm Y nhìn một lượt năm người đàn ông mà trong đó có vẻ như Nam Cung Thần không nhận ra cô là ai? Nhìn bộ dáng thê thảm của anh, cô biết anh yêu Phi nhi như thế nào, chỉ có yêu mới khiến con người lạnh lùng vô tâm như anh biến thành bộ dạng như vậy.
-Ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi..cút..cút hết đi.._ Nam Cung Thần vẫn còn tình trạng điên loạn đuổi người.
-Giữ chặt lấy.._ Cô lên tiếng ra lệnh cho bốn người đàn ông đang giữ Nam Cung Thần, sau đó lấy ra ống tiêm và thuốc có sẵn vừa nãy y tá đem vào tiêm vào người anh, một lúc sau thì Nam Cung Thần ngất đi, họ đưa anh lên giường bệnh.
-Tâm ảnh, hãy nễ tình chủ nhân là ân nhân của cô, cô hãy giúp người.._ Mị ảnh là người lên tiếng
-Y nhi, anh cầu em, cầu em hãy mag Tâm Phi về bên cạnh Thần được không?_ Trịnh Phong Nam khẳng cầu.
-Phi nhi..con bé mang thai tới tháng thứ , nhưng vì sức khỏe không tốt nên tôi không muốn nó chứng kiến cảnh này, trước hết hãy Nam Cung Thần trước đã._ Lăng Tâm Y yên lặng một lúc thì lên tiếng.
Nữa tháng sau:
-Thần.._ Lăng Tâm Phi bịt miệng không thể tin nhìn Nam Cung Thần, anh giờ không còn mất khống chế, làm loạn nữa, anh ngoan ngoãn họp tác với bác sĩ điều trị, nhưng là trầm mặt yên lặng không nói chuyện với bất cứ ai, anh chỉ nhìn và ôm tấm hình của Lăng Tâm Phi cả ngày, không bao giờ tách ra. Lăng Tâm Y đã nói rõ sự thật về Nam Cung Thần khi suốt ngày chỉ thấy em gái dường nhu là gượng cười vì mọi người, Tâm Y biết rõ trong lòng em gái cô chỉ có Nam Cung Thần.
-Thần, xin lỗi, em xin lỗi, em nghĩ rằng chỉ cần rời xa anh, anh sẽ hạnh phúc.._ Lăng Tâm Phi ôm anh từ sau lưng, vì bụng đã lớn nên còn khoảng cách, cô đau lòng khóc lớn, mà Nam Cung Thần trầm mặt nữa tháng qua dường như đã có phản ứng khi nghe tiếng nói của Lăng Tâm Phi.
-Phi nhi, Phi nhi…_ Anh lập đi lập lại tên cô, ngoài ra không còn phản ứng gì nữa.
Một tháng nữa trôi qua, Nam Cung Thần dường như khá hơn rất nhiều, anh nhờ sụ chăm sóc của Lăng Tâm Phi và các bác sĩ ở đây, nhưng dường như ai cũng biết anh có thể trở lại như trước là vì có Lăng Tâm Phi trở lại bên cạnh anh, trên dưới nhà Nam Cung đều lấy làm mừng thầm.
-Phi nhi, em đồng ý làm vợ anh được không?_ Nam Cung Thần ôm Lăng Tâm Phi từ sau lưng khi cô đang thu dọn hành lý cho anh. An ôm cô rất chặt, từ lúc nhận được lại ý thức, một bước cũng không rời Lăng Tâm Phi ra, cứ giống như một đứa trẻ bám lấy cô, Lăng Tâm Phi khog biết nên khóc hay nên cười trước người đàn ông này.
-Em..em và con luôn đợi anh.._ Lăng Tâm Phi nói, cô biết rằng đời này cô là người của anh, vì tim cô luôn đặt ở chỗ anh, mà vì tình yêu nên cô có thể tha thứ cho những nỗi đau mà anh gay ra cho cô dù là bất đắt dĩ hay vì nguyên nhân gì? Vì yêu anh cô có thể chấp nhận. Naom Cung Thần vui mừng như một đứa trẻ. Ở ngoài cửa phòng là bóng dáng của hai người, Tả Ngôn nhìn cảnh nụ cười hạnh phúc của Lăng Tâm Phi anh biết mình không có cơ hội.
-Y nhi, tôi có ngốc không?_ Tả NGôn lên tiếng
-Ngốc…_ Cô đáp.
-Phải, rất ngốc, nhưng nếu cô ấy hạnh phúc dù tôi có ngốc hơn nữa thì cũng không sao.._ Anh cười như một thật ngốc, sau đó thì quay lưng bỏ đi, nhìn bóng lưng cô đơn của anh khiến cho trái tim Lăng Tâm y đau thắt lại, cô sống cùng nhau trong hai năm cô cũng biết ít nhiều về con người anh, một khi Tả NGôn đã yêu thì yêu duy nhất một người.