Hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất của Cô,Cả đám người cứ thế dai dẳng đuổi theo Cô như không biết mệt,nếu mà Cô bị bắt lại thì Cô không thân tàn ma dại mất-mày đứng lại cho tao:
ầm ĩ từ phía sau,
Cô cố chạy đến sau công viên nấp vào nhà vệ sinh
cả đám chạy đến đó ngó quanh nhưng không thấy Cô đâu
-Nó đâu rồi:
-đại ca vừa thấy Nó đây mà:
-con chó bỏ đi ngày mai tìm tung tích con nhỏ đó phá tan nhà Nó mang Nó đến đây: Tên đại ca nói,giận dữ
Cả đám một lúc sau bỏ đi
Cô từ nhà vệ sinh đi ra,thở hồng hộc, đi ra ngồi trên chiếc ghế đá nhìn xung quanh Cô nhớ ngày khi còn bé vào ngày Cô được phiếu bé ngoan đầu tiên hình con thỏ bubu đáng yêu Cô đòi các cậu đưa đi công viên chơi
" nhìn xem hôm nay Bảo Bối được hoa điểm mười này: Cô lấy chiếc bé ngoan xinh xắn ra khoe cười thỏa mãn
cậu nhìn Cô
-bé ngoan sao: Thiên Lâm ra bế Cô lên đùi nhìn chiếc bé ngoan nhỏ xíu nói
-Bảo Bối ngoan,Cô phát bé ngoan cho Bảo Bối còn nói Bảo Bối thông minh nữa:
Thiên Vũ cười nhẹ nhìn vào khuôn mặt Cô,hôn nhẹ lên nó
-Bảo Bối vậy em muốn đi đâu: Thiên Vũ cưng nịnh nói
Thiên Minh khẽ nhíu mày vì hành động đó
-Mỗi cái bé ngoan thôi sao: Thiên Minh hơi khinh thường nhưng trong giọng nói vẫn nhận ra vẻ quan tâm
Cô có vẻ buồn vì câu nói đó Cô được Bé ngoan đáng lẽ phải khen chứ,sao Anh lại khinh thường Cô,khuôn mặt Cô ỉu xìu nhìn Thiên Minh rồi nhìn người kia
-dạ: Cô nói nhỏ buồn bã đứng nhìn qua người dậy -em lên phòng đây Cô quay lại nói rồi bỏ lên phòng buồn bã
-Anh làm Bảo Bối buồn rồi: Thiên Lâm nhìn lên phòng Cô
-không nên chiều Bảo Bối quá dù sao cũng chỉ là phiếu bé ngoan hình như hơi quá lời để khen con bé ; Thiên Minh nói
-nhưng cũng là lần đầu bảo bối đi học,quá lời để khen cũng không phải là sai: Thiên Vũ giải thích cả hai lên phòng Cô
Thiên Minh ngồi đó nghĩ lại vẻ mặt đó của Cô hình như Anh hơi quá khinh thường Cô rồi