Khuôn mặt Thiên Vũ tỏ ra bất ngờ,sung sướng Cô nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác,không biết phải đối mặt với Thiên Lâm như thế nào
-Đại ca: cả đám đồng thanh cúi chào
Thiên Vũ không màng tới bọn họ,nhanh chóng đi tới phía Cô
-Đại ca chính là nó đã phá đám quán bar chúng ta: người đàn ông đó lên tiếng
trong đầu Cô hỗn độn Cô không muốn phải đối mặt với Thiên Lâm,Cô nhanh chóng tìm cách chạy ra khỏi chỗ đó,Thiên Vũ thấy vậy đành đuổi theo
-Bảo Bối: Thiên Vũ hét từ phía sau,cả đám em không hiểu gì cũng bèn đuổi theo
Cô chạy nhanh về phía trước
-Không: Cô lẩm bẩm nói
Thiên Vũ nhanh chóng chạy lên đứng trước mặt Cô cười thỏa mãn nhìn Cô đôi mắt đầy nhớ nhung vội ôm Cô vào ngực
-Bảo Bối anh rất nhớ em: Thiên Vũ nỉ non nói
Đám đàn em đứng đằng sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra
-Tôi..Tôi..không có quen anh; Cô ấp úng nói
Thiên Vũ nhẹ nhàng buông Cô ra,
-Em nói dối sao,em là Mã Linh Nhi là Bảo Bối của anh: Thiên Vũ nhìn vào ánh mắt đầy tâm tư hỗn loạn của Cô
-Tôi không có quen anh mà,Mã Linh Nhi là ai tôi không biết: Cô cố từ chối những câu khẳng định mà anh đưa ra cho Cô,
-không là em,em chưa chết,em không được nói dối: Thiên Vũ nắm chặt lấy đôi vai gầy guộc của Cô,Thiền Lâm nhận ra Cô đã gầy đi rất rất nhiều trong tim Thiên Vũ không khỏi đau xót
-tôi không có nói dối,bỏ ra đi đau quá: Cô khổ sở nói,Thiên Vũ vội bỏ tay từ đôi vài của Cô ra
-Bảo Bối em đừng như vậy nữa,em là Mã Linh Nhi hãy nói đi em là Mã Linh Nhi từ nhỏ em đâu hay nói dối đâu: Thiên Vũ nói lớn cố nhắc lại những chuyện hồi mà Cậu còn ở bên Cô
Cô nhìn Thiên Vũ
-Mã Linh Nhi,Đúng tôi là Mã Linh Nhi thì sao chứ là kẻ thù của các người sao các người phải tìm tôi,lại muốn giết tôi sao,,các người còn bám theo tôi sao,rốt cuộc để làm gì năm trước chính các người bỏ rơi tôi rồi mà hãy kết thúc đi được không; Cô hét lên trong tức giận
-không phải như vậy đâu Bảo Bối anh không hề bỏ rơi em,anh không biết gì cả: Thiên Vũ vội vàng giải thích cho Cô nghe
Cô không hiểu sao nước mắt Cô vô thức rơi xuống tim Cô đau đớn như bị ai bóp nghẹn lại