Cô ngước mắt lên nhìn Thiên Minh lắc đầu
-em không có sự lựa chọn nào cả: Cô nói nghẹn ngào
Anh có lẽ hiểu ý Cô,những cơn gió thổi về đêm càng ngày càng lạnh,trong trái tim càng không đủ sưởi ấm cho Cô,
-nhưng sao em lại ở với Thiên Lâm chứ:
-Em không muốn Anh ấy lo lắng cho em: Cô giải thích cho Anh hiểu
-và em định ở đó luôn sao:
-không em sẽ rời đi: Cô trả lời
Anh cười nhẹ tênh như những cơn gió mùa đông lạnh
-em quan tâm cho Thiên Lâm hơn Anh: Anh nói giọng khản đặc
-Như một người Anh;
-được cứ cho là như vậy đi: Anh ra con đường bất tận một thứ bóng tối trải dài lên càng càng u ám
Cô gật đầu
-sáng mai Anh sẽ đến gặp em xem sự trả lời của em,em sẽ chọn ai: Anh thẳng thắn ra lệnh cho Cô
-em không phải là Bảo bối ngày xưa để Anh lệnh đâu: Cô ấm ức bực tức lên tiếng
-được nếu như vậy hay để Anh chọn hộ em:
Cô nhìn bộ dạng Anh tỏ vẻ đắc trí Cô càng ngày càng tức giận
-sẽ có người em sẽ chọn một người,đừng quá hiểu nhầm trong tình thương và tình yêu cả hai thứ đó là hai thứ khác nhau em nên nghĩ kĩ,: Anh ôn tồn nói nhìn về phía Cô
Cô im lặng
-
-