Thiên Vũ nhanh chóng đi đến nơi,Thiên Vũ cười nhẹ,đạp một cái vào chiếc cửa,chiếc cửa khép hờ vội
Cô và Thiên Lâm đang nói chuyện liền giật mình quay lại khuôn mặt Cô lộ rõ vẻ bất ngờ khi nhìn thấy,Thiên Vũ.
Thiên Lâm nhìn Thiên Vũ
-Anh đến đây làm gì: Thiên Lâm khó chịu hỏi
Thiên Vũ không quan tâm đến Thiên Lâm mà đi ra thẳng phía Cô,khẽ chạm vào khuôn mặt Cô có phải là sự thật không,khi chạm vào làn da mềm mại của Cô Thiên Vũ mới cảm nhâtn
được đây là sự thật.
-Linh NHi: Thiên Vũ nói nhỏ
Cô nhìn vào mặt Thiên Vũ khuôn mặt Anh đã chứng trạc hơn nhiều
-Thiên Vũ: Cô cũng bất ngờ nói lại
Thiên Lâm nhìn cảnh đó không khỏi lo sợ,chán nản
Thiên Vũ nở nụ cười rạng rỡ với Cô,vội vàng ôm Bảo Bối vào ngực mình
-Anh nhớ em quá:
Cô im lặng,nhìn về phía Thiên Lâm là một mảng buồn bã
Thiên Minh đến đó sau Thiên Vũ thấy cửa đã mở,Thấy cửa đã mở,không ngờ Thiên Vũ đi nhanh đến vậy
Thiên minh đi và nhà thấy Thiên Vũ đang ôm Cô,Thiên Minh nhíu mày.Thiên Lâm thấy Thiên Minh càng ngày càng lo sợ mất đi Cô nhiều hơn
Thiên Minh đi đến phía Thiên Vũ....
-em ôm Cô ấy lâu như vậy sẽ làm Cô ấy khó chịu đấy.Thiên Minh mỉa mai nói