-Đi ra ngoài hết: Trưởng phòng Hà nghe thấy tiếng quát vội vàng đi ra,mấy ngày nay tổng giám đốc của họ trở nên đáng sợ,lúc trước ít nói,bây giờ càng ít nói lại càng đáng sợ hơn.
Thiên Lâm nhìn qua lớp cửa kính trong suốt, không ngừng nghĩ về ai đó,nhớ nụ cười trong sáng của ai đó. Thiên Lâm mở cửa bước đi ra ngoài,đi đâu đó.
Con đường trở nên dài hơn, nỗi buồn của Thiên Lâm cứ đè nặng lên tim cậu.
-Su,đừng chạy; một con chó bông nhỏ nhắn màu trắng vô cùng đáng yêu,chạy nhanh về phía,còn phía sau là một cô gái mặc chiếc váy dài màu nâu đuổi theo con chó bông đó
Con chó bông chạy đến phía chân cậu căn lấy gấu quần kéo kéo,cậu nhìn xuống,lúc đó cô gái đó cũng đi đến vội bế con chó kia lên
-Xin lỗi anh: cô gái kia cúi đầu xin lỗi cậu,cậu nhìn cô gái đó trên người cô gái đó hình dáng mang mác một ai đó.
-Không sao: cậu trả lời cho qua chuyện,cô gái đó gãi đầu cười rồi nhìn cậu.
-Cô tên gì: cậu tò mò hỏi
-Tôi sao,à tôi tên Lam Nhi: cô gái nói,cậu vô tình vén mái tóc cô gái kia lên,trái tim cậu như đang rung động một cô gái.Cô gái kia thấy cậu như vậy vội vàng hất tay cậu ra bỏ chạy
chưa sáng gì đã gặp một tên biến thái,giả dạng phong lưu,thật đen đủi.Cậu đứng đó khẽ cười chẳng hiểu sao.
Ngày hôm sau vừa vào công ty đã thấy một mớ hỗn độn,chuyện gì đang xảy ra vậy,cậu bước nhanh đến đó.
-Chuyện gì vậy: cậu giọng vô cùng khó chịu hỏi,cả đám nhân viên vội dẹp sang một bên,chỉ còn lại hai người,một trai một gái,chàng trai kia không phải là trưởng phòng Hà,còn cô
gái kia là.......
-Anh nói đi: cô gái đó,kéo lấy áo trưởng phòng Hà nói,giọng vô cùng đáng thương
-Thôi chúng ta về đi đã: trưởng phòng Hà giọng vô cùng năn nỉ kéo tay cô gái đó đi,cô gái đó vùng vằng khó chịu
-Buông ra ;
cậu tiến lên phía trước gỡ tay trưởng phòng Hà ra
-Các người nghĩ ở đây là sân khấu để diễn kịch sao: cậu quát
-Xin lỗi tổng giám đốc: giọng vô cùng khẩn khoản.Cô gái kia khẽ xoa cổ tay rồi nhanh chóng lấy tập ảnh ra,ném vào mặt trưởng phòng Hà
-Hôm qua anh qua đêm với người phụ nữ khác anh nghĩ tôi không biết sao,tôi với anh chia tay: cô gái đó đột nhiên khóc nức nở
Đám người trong công ty ồ lên một tiếng có.Trưởng phòng Hà đen mặt nhìn quanh phân bua
-Mọi người hiểu lầm rồi,cô ấy đầu óc không bình thường mới đến làm loạn thôi:
-Anh nói láo:
cậu đột nhiên kéo cô gái kia bỏ đi,kéo lên chiếc xe của cậu lái đi.
-Anh định bắt cóc tôi sao: cô gái kia chợt nhận ra mình đang ở trên chiếc xe người lạ,quay sang nhìn kia không phải là là kẻ biến thái giả dạng phong lưu đây mà.
-A là anh sao đồ biến thái ; cô gái đó hốt hoảng định mở cửa xe ra thì cửa đã bị khóa.Chiếc xe dừng lại,cậu quay sang nhìn cô gái
-Biến thái sao, tôi biến thái cũng không biến thái với loại người không phát triển đầy đủ như cô: cô giọng mỉa mai nói,cô gái kia vội nhìn xuống ngực mình rồi nhìn cậu
-Anh.....; cô gái ấp úng,không biết nói sao.
-Trưởng phòng Hà với cô có chuyện gì vậy: cậu đột nhiên chuyển hướng hỏi
cô gái kia nhìn cậu rồi không trả lời,im lặng một lúc mới nói,kể hết mọi chuyện với cậu,gương mặt vô cùng phong phú.
-Cô muốn trả thù hắn không: cậu hỏi,cô gái kia gật đầu
-Làm bạn gái tôi, tôi sẽ giúp cô trả thù:
-Anh làm gì được hắn chứ: cô gái đó giọng không tin nói
-Tôi nói là tôi làm được