Sau ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, Thụy An chính thức quay trở lại trường học. Theo sau cô giáo chủ nhiệm, một bạn nữ đi vào.
Sau khi đã ổn định lớp, cô giáo chủ nhiệm nhìn bạn nữ giới thiệu: “Hôm nay, lớp ta có học sinh mới”
Khỏi cần cô giáo nói thì họ cũng biết đây là học sinh mới rồi. Bạn mới xinh khủng khiếp. Mặt V-line, mũi cao, môi đỏ hồng,...Nhìn dễ thương vô cùng.
“Xin chào mọi người. Tôi là Lê Thiên Tuyết. Rất hân hạnh được làm quen với các bạn”
Một bạn nam nói: “Bạn à, giới thiệu một chút về bản thân đi”
Lê Thiên Tuyết nở nụ cười trả lời: “Trước đây mình học ở Hàn Quốc. Mình thông thạo ngôn ngữ là tiếng Hàn và Tiếng Nhật”
Nhã Thư ngồi bên cạnh cô bĩu môi lên tiếng: “Cứ tưởng bạn mới có gì đặc sắc lắm. Hóa ra cũng chỉ thông thạo mỗi tiếng Hàn với tiếng Nhật. Hotgirl của trường thông thạo tới thứ tiếng lận”
Hotgirl của trường chính là Trịnh Thụy An chứ ai.
Giáo viên chủ nhiệm thở dài: “Thôi, em về chỗ đi”
Ở một lúc không ai để ý, khóe môi Lê Thiên Tuyết cong lên đầy nguy hiểm: “Trịnh Thụy An, cô nên cẩn thận. Vì...Lê Thiên Tuyết tôi trở về rồi”
Trong khi một đám con trai nhao nhao đi làm quen với bạn nữ mới thì đám con gái lại tụ tập ở chỗ Thụy An. Nhã Thư lần nữa bĩu môi: “Chẳng có gì hay. Thụy An của chúng ta vẫn giỏi hơn nhiều”
Một bạn nữ khác: “Kiêu thấy mồ”
“Cô ta nghĩ mình xinh mà” Một người khác nói
Nghe tụi bạn đối thoại, Thụy An cũng chỉ cười nhẹ. Cô đứng dậy: “Mình đi xuống canteen một chút”
Kì thực Thụy An cũng không đi xuống canteen. Cô chỉ lấy cớ đứng dậy đi ra ngoài mà thôi. Đối đầu cùng cái bạn Lê Thiên Tuyết đó cô không có hứng thú.
“A....A....”
Những tiếng kêu lọt vào tai Thụy An khi cô đi ngang qua phòng thí nghiệm Hóa Học. Nhíu đôi mày lại, Thụy An đẩy cửa bước vào.
Bụi mù phủ khắp căn phòng. Bình thường phòng thí nghiệm Hóa rất sạch sẽ, bụi mù phủ giăng khắp phòng chắc chắn là có chuyện.
“Cứu...làm ơn cứu tôi”
Tiếng kêu tiếp tục phát ra từ góc phòng. Chẳng nhẽ có ai đó lén làm thí nghiệm gì đó, sau đó không thành công, bình thí nghiệm nổ nên mới dẫn tới khói. Tiếp theo là người làm thí nghiệm bị thương...
Vừa nghĩ, Thụy An vừa đi lại phía góc phòng. Vì cửa phòng Hóa mở ra nên khói cũng dần dần tản đi.
“Cái gì?”
Thụy An thất kinh kêu lên một tiếng. Trong góc phòng chỉ có đúng một cái băng ghi âm. Chẳng lẽ...
Rầm
Thụy An rơi vào hoảng hốt. Cô mắc bẫy rồi. Có kẻ đặt máy ghi âm vào đây, lúc cô đi qua muốn cô đi vào bên trong xem xét. Bây giờ cô phát hiện ra tiếng kêu đó là do ghi âm thì đóng chặt cửa nhốt cô lại.
“Thôi xong”
Nhìn khói từ cửa phòng Hóa len vào, gương mặt Thụy An trắng bệch. Thả khói vào đây muốn làm cô ngộ độc sao?
“Cứu...Làm ơn đi...Cứu tôi với...”
“Ai đó...Làm ơn...Tôi chưa muốn chết...”
Dùng hết sức đập mạnh vào cánh cửa sổ, Thụy An càng ngày càng lo lắng. Trên người cô không hề mang bất cứ thứ gì liên lạc được cả. Điện thoại di động khi bị bắt cóc đã bị mấy tên kia giữ, tới bây giờ cô cũng chưa có mua cái mới. Làm sao bây giờ, phải làm sao đây?
Khói càng ngày càng dày hơn, sức lực Thụy An cũng yếu đi. Cô rơi vào tuyệt vọng.
Không, cô không thể chết dễ dàng như vậy được.
Cầm cái ghế nhựa, hi vọng sống của cô bây giờ đặt hết vào nó.
“Choang....”
“Rầm....”
“AAAAAAAAAAA”
Nghe một loạt tiếng động, Thụy An nở nụ cười yếu ớt. Cô thành công rồi. Ném ghế qua cửa sổ để làm vỡ kính, bằng mọi giá cái ghế nhựa kia phải bay xuống sân trường, lúc đó sẽ có người lên cứu cô.
Đúng như dự đoán của Thụy An, cánh cửa phòng Hóa bắt đầu lung lay. Vô số tiếng hò hét từ bên ngoài vọng vào, Thụy An mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.