“Chị Nhu, cuối cùng chị cũng tới rồi…” Một thằng nhóc có khuôn mặt baby, trên mặt đeo chiếc kính gọng đen, nói là thằng nhóc, nhưng thực ra cũng tuổi rồi, chẳng qua là cứ lúc nào gặp chuyện gì thì lại có dáng vẻ của một đứa trẻ con không biết giải quyết thế nào.
“Không sao rồi, em về trước đi.
” Đoàn Mạc Nhu khua khua tay với Vu Chỉ, ý bảo cậu ta không phải lo lắng nữa.
“Thật ạ? Chị Nhu, em có thể về nhà rồi ạ?” Vu Chỉ bị Dịch Hạo Văn làm cho suy nhược thần kinh rồi.
Tên chủ họ Dịch này, lúc tâm trạng tốt thì đúng thật là dễ nói chuyện không tả nổi, nhưng một khi mà cáu lên thì đúng là tồi đến mức chả ai muốn làm bạn với cậu ta.
Đoàn Mạc Nhu chỉ khua khua tay với cậu ta, để lại cho cậu ta cái bóng lưng, thân hình mảnh mai nhỏ nhắn tiến vào nhà chung cư.
Đoàn Mạc Nhu trực tiếp gõ cửa tầng của Dịch Hạo Văn, gõ hai lần mà không có ai ra mở cửa, cô cũng không hề khách sáo mà trực tiếp nhập mật mã vào nhà.
Nhà cao tầng này là nhà Dịch Hạo Văn mua năm ngoái.
Không gian bên trong rộng đến mức có thể làm một phòng tập thể thao.
Ở cái nơi tấc đất tấc vàng như Cảng Thành, nghĩ cái là biết chỗ này trị giá bao nhiêu.
Hồi đó cậu ta mua, Đoàn Mạc Nhu còn mắng cậu ta là đồ tham nhũng, không ngờ cậu ta nửa đùa nửa thật nói: “Tham nhũng cái gì chứ, tôi mua cho cô dưỡng lão đấy!”Thằng nhóc này nhỏ hơn cô có ba tuổi, đúng thật là có hiếu mà.
Đi vào nhà, Đoàn Mạc Nhu nhìn xung quanh một vòng, không thấy Dịch Hạo Văn đâu, cô đi tới sô pha, đặt mình lên ghế sô pha mềm mại rồi mới nằm xuống, chợt nghe thấy tiếng mở cửa trong phòng tắm, ngay lập tức bức tranh người đàn ông đẹp trai quyến rũ động lòng người xuất hiện trước mặt Đoàn Mạc Nhu.bg-ssp-{height:px}
Đừng thấy Dịch Hạo Văn mới hai mươi tuổi, dáng người thế mà cũng rất tuyệt vời, mặc dù hơi gầy, nhưng cơ ngực ra cơ ngực, cơ bụng ra cơ bụng.
Không biết vì sao, trong đầu Đoàn Mạc Nhu tự dưng nhớ đến người đàn ông nào đó, anh ngang ngược chiếm lấy cô, bây giờ cô nghĩ lại cũng thấy sợ, không khỏi bối rối nhìn sang chỗ khác.
Dịch Hạo Văn chỉ cuốn một chiếc khăn tắm màu trắng ở nửa dưới, vừa lau tóc vừa bước chân trần đi ra.
Lúc nhìn thấy Đoàn Mạc Nhu ở trên sô pha, đôi mắt quyến rũ và mê hoặc kia khẽ nheo lại, giọng nói có chút tức giận: “Cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện trước mặt tôi rồi à? Buổi chiều cô đi đâu?” Cậu ta đến gần cô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
“Ngày mai tổ chức họp báo ở khách sạn The Ritz-Carlton, tháng sau vào đoàn làm phim, khó khăn lắm tôi mới giành được cho cậu đấy, cậu đừng có mà gây chuyện cho tôi!” Đoàn Mạc Nhu lười biếng nhìn vào mắt cậu ta, dựa vào ghế sô pha ôm lấy cái gối rồi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Hơ! Con chó Phùng Tranh kia không phải muốn đổi tôi ư? Thế thì đổi đi, ông đây vẫn chưa hài lòng đâu!” Dịch Hạo Văn ném khăn lau tóc đi, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn đầy sự vênh váo hung hăng.
Đoàn Mạc Nhu nhìn vào mắt cậu ta, giọng điệu thờ ơ: “Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu thử không xuất hiện trước mặt công chúng tầm ba tháng xem? Đừng tưởng bây giờ vinh quang tột đỉnh thì hơi một tí là phát cáu, ai thèm quan tâm cậu?”Mỗi khi Đoàn Mạc Nhu nói chuyện kiểu này, Dịch Hạo Văn biết mình không thể thương lượng lại, cậu ta cố giữ khuôn mặt đẹp trai không mở miệng nói chuyện nữa, còn Đoàn Mạc Nhu dựa ở ghế sô pha cũng không nói gì thêm.
Dịch Hạo Văn quay đầu nhìn vào mắt cô, cô đang nghiêng đầu dựa trên sô pha, vài sợi tóc nghịch ngợm len vào cái cổ trắng nõn của cô… Đợi đã! Dịch Hạo Văn tinh mắt phát hiện ngoài vài sợi tóc trên cái cổ trắng nõn kia, còn có một vết bầm mờ mờ.
Cậu ta không có bạn gái không có nghĩa là cậu ta không biết đây là vết gì!Dịch Hạo Văn kéo Đoàn Mạc Nhu lại, vén tóc cô lên để nhìn kỹ hơn.
.