“Đi ra!” Đoàn Mạc Nhu hạ giọng nói một câu.
Tên khốn kiếp này! Tên lưu manh! Tên mặt người dạ thú!Anh nhưng lại chẳng e sợ sự phẫn nộ của cô, lại ghé sát dái tai cô, khẽ cắn vành tai, cất giọng khàn khàn: “Còn chưa xong! ”Vốn thân thể đã nhạy cảm, giờ phút này Đoàn Mạc Nhu càng như bị giật điện.
Cô giật mình nhảy dựng lên: “Thương Đình Quân, anh là thằng khốn!”Cô đau tới trán rịn mồ hôi càng nhiều hơn, sắc mặt cũng càng nhợt nhạt, hai chân thì run lên không ngừng.
Cuối cùng anh cũng dừng lại.
Anh vừa ra khỏi, cô cuộn mình lại, cả người suy yếu như bị đánh một trận.
Cô không hiểu nổi sao anh lại làm như thế, chẳng lẽ là vì hôm nay lời của Phùng Tranh đã kích thích anh? Cảm thấy cô là vợ anh, không ngủ thì phí?Nhưng có trời mới biết, Thương Đình Quân anh ta muốn phụ nữ thế nào mà không có, mấy ngôi sao ca sĩ người mẫu kia cũng có thể xếp những mấy vòng quanh Cảng Thành.
Đoàn Mạc Nhu cô chẳng là gì cả, cho dù ngay cả tấm thân này cũng không sạch sẽ.
Tội gì anh phải làm thế?Thương Đình Quân xuống giường, bắt đầu mặc quần áo từng cái một, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm người trên giường, cho dù đã đắp chăn, vẫn có thể thấy rõ được đường cong duyên dáng của cô.
“Bắt đầu từ ngày mai, cô dọn đến Tâm Viên ở.
” Giọng nói lạnh như nước của anh hệt như ánh trăng bên ngoài, chậm rãi trút xuống.
Tâm Viên là dinh thự của Thương Đình Quân, nửa năm trước sau khi ký với anh, Thương Mặc bèn đưa Tâm Viên cho cô.
Đó là một căn biệt thự ở chỗ vịnh nước nông, diện tích không lớn lắm, nhưng lại vô cùng tinh xảo, hơn nữa vị trí tương đối yên tĩnh, cô ở đó một tuần rồi dọn ra ngoài.
Trong suốt một tuần, Thương Đình Quân không hề bước vào Tâm Viên một bước, có lẽ nhà của anh nhiều đến nỗi quên luôn mình còn có một nơi như Tâm Viên, cũng có lẽ lúc anh bảo Thương Mặc đưa cô đi thì đã gạch tên ngôi nhà này ra khỏi phạm vi sở hữu của anh.bg-ssp-{height:px}
Đương nhiên, với Đoàn Mạc Nhu thì đó vẫn là nhà của anh, là đồ thuộc quyền sở hữu của anh.
Mặt khác, việc ra vào quả thật không tiện, vì thế ở được một tuần là cô dọn khỏi nơi đó.
Nửa năm qua, cô không bước chân vào nữa.
“Ngài Thương làm cái gì vậy? Chưa đến nửa năm nữa là hiệp nghị của chúng ta sẽ kết thúc! ” Đoàn Mạc Nhu vẫn nằm cuộn mình ở đó, uể oải nói một câu, cô thật sự cảm thấy không cần thiết phải như vậy, sao cứ làm mọi thứ của bây giờ phức tạp lên chứ?“Vậy thì ở đến khi hiệp nghị chấm dứt.
” Anh ngắt lời lời cô, hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, không cho người ta có chỗ phản bác.
Tiếng chuông lanh lảnh của điện thoại vang lên, bên trong căn phòng yên tĩnh này nghe có vẻ hơi chói tai.
Thương Đình Quân lại nhìn Đoàn Mạc Nhu đang làm thinh một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Đoàn Mạc Nhu nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại ở bên ngoài, giọng dịu dàng như muốn vắt ra nước.
“Sao vậy? Tôi biết rồi, tôi sẽ trở lại.
”Chẳng mấy chốc, tiếng mở cửa đóng cửa vang lên, thế giới như khôi phục lại sự bình lặng.
Cô cứ nằm nhoài ra đó nghe thời gian từng giây từng phút trôi qua, không cả động đậy.
.