Công ty J.A_Lôi Trấn!Điều tra cho tôi cái tên trong nhà hàng ngày hôm nay.
Hắn nói bằng giọng lạnh tanh kèm theo chút tức giận. Hắn tức giận vì không chỉ người con gái hắn yêu không yêu hắn lại còn buồn vì một gã đàn ông khác. Nực cười thật! Cả đời hắn chưa bao giơ lại thất bại như vậy. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.Và hắn cũng không cần biết tên kia là ai nhưng động đến người phụ nữ của hắn chỉ có con đường chết.
_Dạ!Ông chủ-Nói rồi anh cũng đi ra ngoài.
_Không biết ai có vinh hạnh làm cho Phong của chúng ta nổi giận vậy.Cho tôi xin chữ kí đi.
Nhiếp Hạo Nhiên nói bằng giọng diễu cợt. Anh nhàn nhã cười cười, cười mà lại như không cười. Đó chính là phong cách của Nhiếp Hạo Nhiên.
Có thể nói tên này so với hắn cũng không kém là bao nhiêu. So ra thì da của tên này trắng hơn một chút, tính tình phong lưu,luôn tìm cách chọc phá người khác.
Hạo Nhiên là bạn từ thời "ở truồng tắm mưa" của hắn, không có gì là tên này không biết. Hắn thích gì, muốn gì, nghĩ gì, thậm chí thương ai, nhớ ai... tên đó đều biết. Và hôm nay, dù là miệng thì hỏi nhưng Hạo Nhiên thừa biết nguyên nhân là cô gái mà hắn đang yêu.
Anh không biết cô gái này có xinh đẹp hay giàu có không nhưng chắc chắn cô gái này phải rất rất đặc biệt mới có thể khiến cho bạn anh lao đao, hao tâm khổ tứ như vậy. Chắc chắn, sẽ có ngày anh gặp cô gái này.
_Không cần xin chữ kí người đó đâu Hạo Nhiên.Tôi nghĩ tên đó dù thế nào cũng không làm cho hắn tức giận bằng cậu bây giờ đâu.
Đến lượt Dương Khôi Vĩ nói bằng giọng nửa đùa nửa thật, trên môi không quên tỏa nụ cười thương hiệu của mình.
Nếu nói hắn mang vẻ lạnh lùng thì anh lại ngược lại, mang lại sự ấm áp. Mặc dù, anh đẹp trai không bằng hắn nhưng phụ nữ thấy anh cũng phải quỳ gối xin chết.
Anh sống năm trên đời. Từ lúc quen biết hắn đến giờ, ngoại trừ Nhiếp Hạo Nhiên ra,cho dù là giết người,tra tấn,...cũng chưa từng thấy mặt hắn ta chuyển sắc thế nào.Vậy mà hôm nay có người làm hắn tức giận như vậy.Thật đáng để "hâm mộ".
Nghe vậy Nhiếp Hạo Nhiên quay sang nhìn hắn.Quả nhiên cái mặt hắn giờ đây đã chuyện sang màu xanh.
_Các người ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây khiêu khích tôi đúng không?
Hắn nghiến răng, nhả từng chữ bằng giọng rất ư nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để người ta không rét mà run.
_Nào có đâu.Chúng tôi rất bận nhưng thấy bạn tốt đến đây nên dù bận đến mấy chúng tôi cũng phải đến thăm chứ.Ai biết đâu có người tìm được một nửa của mình rồi lại quên mấy anh em tốt này.
Nhiếp Hạo Nhiên không sợ chết liều mình nói tiếp. Lâu lâu mới được thấy mặt hắn như vậy nếu không chọc hắn một chút thì tiếc lắm.Anh chắc Doãn Tuấn Kiệt nhìn bộ mặt của hắn bấy giờ chắc cũng không nhin được cười..Đặc biệt là với người hay thích chọc ghẹo người khác như Nhiếp Hạo Nhiên thì lại càng không thể bỏ qua. Hạo Nhiên cố tình nói bằng một giọng ngây ngô, giả nai, đáng thương hết sức. Tưởng chừng chưa đủ, anh ta còn đưa tay lên giả vờ chùi nước mắt kiểu như mình là người bị bỏ rơi không bằng.
Làm như vậy, mục đích của anh là làm hắn tức điên, nhưng... thật thảm hại. Hắn buông thõng một câu khiến ai kia tâm trạng đang trên mây lại rơi tọp xuống đất:
_Hôm nọ hình như lão thái gia của cậu có gọi cho tôi.Nói tôi bảo nếu gặp cậu thì báo giúp ông một tiếng.Giờ gặp rồi....
Hắn cố ý kéo dài câu để cho Nhiếp Hạo Nhiên tò mò muốn chết.Không ngoài dự tính Nhiếp Hạo Nhiên đã thay đổi độ nói:
_Thần yêu quý!Thần ca ca..,
Từng câu từng chữ "vàng ngọc" của Hạo Nhiên nói ra chui vào tai hắn không sót một dấu chấm nào. Khiến hắn chỉ muốn giết người.
_Nhiếp Hạo Nhiên! Cậu muốn chết?
Ngữ khí của hắn như đang muốn giết người.Nhưng phải công nhận cái tên Nhiếp Hạo Nhiên hơi quá tay rồi.Đến cả Dương Khôi Vĩ ngồi bên cạnh cũng nổi hết da gà nói chi hắn. Mặt hắn bây giờ đã chuyển sang màu đen chỉ cần Nhiếp hạo Nhiên nói thêm câu nữa e rằng....
Biết tình hình không ổn Nhiếp Hạo Nhiên chuyển ánh mắt cầu cứu về phía Dương Khôi Vĩ như muốn nói "giúp ta sẽ có hậu tạ".
Có câu bạn bè tốt không thể thấy chết không cứu, hơn nữa vẻ chừng tên này cũng định"hậu tạ" thì ngu gì mà không giúp. Anh cũng thấy được tình hình hiện tại đang khá cam go nên cũng muốn đỡ lời cho cái tên lắm mồm này.
_Tôi thấy về mặt tình cảm Nhiếp hạo Nhiên hiểu rất rõ hay để hắn giúp cậu đi.Coi như lấy công chuộc tội.
Mặt hắn vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn cái tên mồm mép tép nhảy này, lòng tự hỏi "có khi mồm mép như tên này tán gái cũng giỏi". Thấy vậy Nhiếp Hạo Nhiên vội chen vào:
_Đúng đó!Đúng đó!Cậu cứ tin tưởng ở mình.
Hắn vẫn không nói gì, chỉ nhìn Nhiếp Hạo Nhiên chờ tên đó nói tiếp.
_Theo như tôi thấy thì cậu định đem tình địch...
Nhiếp Hạo Nhiên đưa tay lên cổ làm điệu bộ "chết"
Hắn thì chỉ im lặng nhìn.Nhiếp Hạo Nhiên đoán đúng ý hắn.Điều này hắn không hề chối cãi. Bản thân hắn tự thấy mình chả làm điều gì sai. Kẻ đó dám mơ tưởng đến Băng Nhi của hắn không lẽ bắt hắn đứng nhìn.
Nhìn điệu bộ của hắn Nhiếp Hạo Nhiên biết mình đoán đúng tiếp tục nói tiếp:
_No no.Điều đó là không nên.Cậu thử nghĩ xem nếu cô ấy biết cậu làm như vậy cô ấy sẽ thế nào?
Điều này hắn cũng chưa từng nghĩ đến.Hắn không muốn cô bị tổn thương nhưng nếu không làm như vậy thì tên đó sẽ cướp đi Băng nhi của hắn. Hắn không làm được.
Thấy hắn phân vân vậy Nhiếp Hạo Nhiên biết bạn tốt của mình đã thực lòng yêu người con gái đó nếu không theo tính cách của cậu ta chỉ sợ cái tên đó bậy giờ đã không còn thấy ánh mặt trời.
_Thôi được rồi.Nể tình chúng ta là bạn tốt bao nhiêu năm nay.Tôi nói cậu cách này...
Hạo Nhiên cố tình nhấn mạnh chữ "bạn tốt", cốt để nói cho thằng bạn mình biết ằng ta đây không hay đi làm quân sư, và cũng muốn nhắc nhở thằng bạn chí cốt rằng: "Tao là bạn mày đó, chẳng lẽ mày muốn tao chết thật?"
_Tôi tạm nghe cậu.Nhưng nếu cách này không được...Nhiếp Hạo Nhiên đến lúc đó đừng trách tại sao tôi độc ác.
Hắn cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng để cho tên kia biết rằng hắn không nói đùa. Bởi chuyện tình cảm của hắn không phải là thứ mà Hạo Nhiên "tép nhảy" được phép lôi ra làm đồ chơi.
Nhìn thấy hắn nghiêm túc như vậy không những Nhiếp hạo Nhiên mà cả Dương Khôi Vĩ là người ngoài cuộc cũng cảm thấy "không rét mà run".
_Yên tâm đi không có chuyện gì đâu.
Nhiếp Hạo Nhiên vừa nói vừa cười.Nếu để ý kĩ sẽ thấy nụ cười của hắn có chút gượng gạo so với ban đầu.Còn Dương Khôi Vĩ thì ra hiệu cho hắn bằng ánh mắt.
Làm bạn bè bao nhiêu năm Nhiếp Hạo Nhiên đương nhiên hiểu bạn mình ám chỉ gì nên không cần hắn đuổi hai người đã tự động đi về.
Chỉ còn lại mình hắn.Có lẽ trong mắt mọi người đã có tất cả mọi thứ:tiền tài,địa vị....cuộc sống rất sung sướng muốn gì được nấy.Nhưng nào ai biết được cái giá hắn phải trả.Đúng hắn có tất cả mọi thứ chỉ để có thể bảo vệ cô gái nhỏ khỏi mọi thứ nhưng cô đến liếc mắt cũng chả dành cho hắn.
Hắn đã chuyển công việc sang đây với hy vọng có thể nhìn thấy cô gái nhỏ mà hắn yêu suốt bao nhieu năm.Biết cô đến nhà hàng nên hắn đã bỏ công việc đến.Nhưng cái hắn nhìn thấy đó là cô ở sau lưng hắn dám "hồng hạnh vượt tường".
Vốn hắn muốn cho cô thời gian.Hắn muốn đợi cô bởi bậy giờ cô còn trẻ chưa chắc sẽ chấp nhận hắn.Nhưng nếu như làm vậy cô sẽ bị những tên khác dòm ngó.Hắn không muốn có một tên Vương Minh Vũ thứ .Hắn biết làm vậy cô sẽ ghét hắn nhưng như vậy còn hơn là nhìn thấy cô bên người đàn ông khác.Nghĩ đến cô hắn lại thấy đau.
Không biết bây giờ cô gái nhỏ đang làm gì.Có nghĩ đến hắn không?Có lẽ là không.Đã bao nhiêu năm rồi có lẽ cô đã quên.
Nhìn vẻ mặt của cô coi hắn như người dưng hắn đau lắm.Nhưng hắn cũng không muốn cô nhớ lại bởi nó sẽ khiến cô tổn thương.Hắn sẽ cùng cô làm lại mọi thứ từ đầu.
"Băng Nhi-Em là của riêng tôi"