Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
GửiHuy
XinlỗiđãgâyphiềnphứctạiđámcướicủaHuy . Mìnhchỉmuốnvạchtrầnbộmặtcủa Đặng TuyếtHàkia ! NhưngkhinghĩlạitấtcảhànhđộngcôấylàmvớiemchỉvìHuy ! Côấyyêucậuthậtlòngvàrấthayghentuông
Côấyyêuđếnmùquáng ...
Khinhậnracôấynhưvậymọiýđịnhcủamìnhđã bỏ hết ... CôấycũnglàconngườinhưbaongườikhôngchỉvìbốmẹcôấycólỗivớingườikhácmàchungquyHàđộcácđược ...
Trướcmắtchúngtathìcôấylàmộtngườixảo quyệt vàácnhưng ... đốivớimỗingườiđềucógóckhuấttâmhồnnhưngkhôngthêtnóiravàchiasẻvớiai . Điềucôấycầnlàmộtngườibạnthậtsự , mộtgiađìnhnhỏhạnhphúcchứkhôngphảilàthứcủacảikia !
MìnhhỏiHuynày ... Nhữngngườiyêunhaumàbịcáchxathìhọsẽrasao ? Timhọrất đau khổ ... CũnggiốngnhưHàvậynhưngcôấylạiyêuđơnphươngthìsẽbịđaugấptrămlần . Cảlinhhồnvàthểxácnhưbịxérathànhtrămmảnh .
Tớbiếtmọithứkhôngphảithứgìtớcũngbiết ! CáigìgọilàIQ : /, cáigìgọilàthầnđồng , cáigìgọilàmộtngườihoànhảo ? Mọithứtấtcảchỉlàhưvọng ... Ngườihọcgiỏi , tàinăngluônluôncôđơnhơnnhữngngười bình thường vìtheocảmnhậncủanhữngngườibìnhthườngthìhọsợ khi đibênbạnthìsẽbịđưarasosánh , bịđưaratrêuchọc , cảmthấykhôngxứngđángkhiởbên ...
Cólẽcảmgiácđórấtítngườibiết ... Cólẽđếnlúcmìnhnênđirồi . Chuyệnmìnhbịngấtchỉlàtớmuốnđiđếnnơikhácthôi ! Nóivớimọingườilàtớchỉđimộtnớithậtxathôi ... Đừng tìmtớ
....... Cólẽtớđãsairồi ! Hoàntoànsai .......
TiếngTrước
- Băng ! Cậu có muốn đi đến đám cưới của Huy không ? - Oanh lo lắng hỏi khi mặt nó khá phờ phạc
- Huy là ai? Mình chỉ biết Jin , Oanh và Hà thôi ! - Nó cứ khăng khăng nói
- Ờ ... Ừm, mà cậu có muốn đi không ? - Hà bối rối khi nó cứ khăng lăng như vậy
- Tiệc cưới hả ? Mình chưa đi bao giờ . Mình muốn đi ! - Nó nũng nịu
- Được, để tớ vào chọn đồ làm trang điểm cho cậu . - Nói rồi Oanh và Hà lôi nó vào phòng
Chừng phút sau
Nó bước ra với một bộ váy màu đen trắng được làm từ bàn tay vàng của nhà thiết kế Lilen nổi tiếng . Mai tóc bạch kim tuyệt đẹp được xõangang vai . Đôi giày của nó mang thì ít nhất cũng mất trăm đô la chứ không phải ít.
- Very Good ! - Oanh vui vẻ nói
- Đúng vậy ! Đúng vậy ! - Hà phấn khích nói
- Cảm ơn , mọi người . Chúng ta mau đi không muộn đây - Băng nhẹ nhàng cười mỉm
- What ?!? Băng ... Băng thục nữ kìa!!! - Oanh hét lên vì lần đầu tiên thấy nó dịu dàng thanh thoát như một ngàng tiên vậy a ~
- Ý cậu nói là bình thường tớ không đoan trang hả ? - Nó phụng phịu nói
- À... Không , chúng ta mau đi thôi - Oanh đổ mồ hôi hột khi đối mặt với nó
- Đừng chạy nhanh quá ! Gãy gót giày đấy ! - Nó nhắc nhở
- Dạ , sự phụ
....... phút sau .......
Hôn lễ của Huy và Tuyết Hà được tổ chức ở bãi biển nên Oanh phải gửi xe ở gara khách sạn vì nhà nó khá xa biển đường lại dốc nên đành phảingủ lại một đêm
Oanh , Băng cùng Hà đi lại tiệc cưới thì rất được nhiều người chăm chú nhìn , ánh hào quang của người rất lớn a ~ Không kém khi nó đi vớiSunny và Moon
Huy đang cùng Hà tiếp khách , hình như Huy có chút gì không ổn thì phải. Sunny , Moon , Windy , Mia , Cherry, Lam , Thy và Nguyệt thì đangđứng nói chuyện . Josh, Sea , Win , Kin , Long , Kiên , Nam cũng vậy . Bỗng cả đám thấy Băng đang vui vẻ đi cùng Oanh và Hà tiến lại gần thì rấtsửng sốt
- Rõ ràng đã mấy tháng vẫn không tìm thấy Băng sao tự nhiên cậu ấy lại đi cùng Oanh vài người Hà - Cả bọn cùng suy nghĩ
- Chị Băng ! - Vì quá lo lắng cho Băng Mia nhảy thẳng đến ôm nó vào lòng rồi khóc nức nở
- Chị biến mất mấy tháng rồi sao giờ mới quay lại ? Chị có biết em cùng mọi người tìm chị cực khổ thế nào không ? - Mia càng nói càng ôm chặtBăng hơn
Nhưng ngược lại nó lại đẩy Mia ra rồi nói
- Làm ơn lịch sự đi ạ ! Tôi không quen cô ! - Nói rồi nó phủi phủi người
- Nhưng ... - Nói đến đây khiến cho Mia lại thêm đau lòng rồi chạy đi mất . Thấy vậy Win chạy nhanh đuổi theo Mia
Thấy có tiếng khóc nên hắn cùng Hà lại chỗ bọn nó để xem có chuyện gì . Hắn và Hà rất sửng sốt khi thấy nó .
- Băng ! Cuối cùng em cũng quay về rồi - Hắn nói với giọng vui mừng nhưng không lỗ mãngđược vì đây là tiệc cưới của mình
- Cậu là ai ? Oanh ơi , sao những người ở đây đều nói quen tớ vậy ? - Nó thắc mắc hỏi
Chưa kịp trả lời thì Đặng Hà đã nói
- Hai cậu đi theo tớ - Hà nói với giọng bình tĩnh nhưng trong đôi mắt cô có chút tức giận và thất vọng
Nghe vậy Oanh và Hà đành phải đi theo để mặc nó một mình
- Tớ muốn đi theo hai cậu . - Nó sợ hãi nói rồi nắm chặt tay Hà
- Tụi tớ đi một chút là về thôi ! Cậu đừng lo ... - Hà gạt tay nó ra rồi ôn nhu nói
- Ừm... Vậy tớ đợi hai cậu - Nó nói vậy nhưng vẫn có chút lo lắng
Sau khi Oanh và Hà đi rồi nó không biết làm gì cứ trơ như vậy ! Thật giống bù nhìn rơm mà
- Băng ! - Gia Nghi bỗng lên tiếng khiến nó giật mình
- Có chuyện gì không ạ - Nó ngoảnh lại trả lời
- Em thật sự không nhớ bọn chị chứ - Nghi hỏi giọng cô có chút lo lắng
- Em chưa từng nhìn thấy anh chị ! Em chỉ biết Jin , Oanh và Hà thôi ! - Nó ngây thơ trả lời
- Jin ? - Hắn ngạc nhiên
- Là một người bạn hồi nhỏ của em ! Nhưng lúc tuổi thì cậu ấy phải đi Paris nên em và bạn ấy không gặp lại nhau kể từ lần đó ... - Nhắc đếnánh mắt nó đượm buồn
- Có phải cậu ta đã tặng cho cô một chiếc vòng cổ có khắc chữ JJ đúng không ? - Hắn nghi hoặc
- Sao ... Sao anh biết ? - Nó ngạc nhiên rồi chuyển sang nghi hoặc
- À không có gì đâu ... - Hắn nói rồi đi luôn vì nhìn thấy ba mẹ hắn đến
Trong lúc đó ở chỗ Hà
- Sao cậu lại đưa cô ta đến đây ? - Hà tức giận nói
- Nhưng ... Nhưng dù gì cô ấy cũng mất trí nhớ nên chắc không sao đâu ! Cho cô ta đến đây để xem buổi tiệc cưới của hai cậu chắc chắn khiến côta ảnh hưởng đến tình thần - Hà ấp úng nói rồi viện một cái cớ hợp lý
- Hừ ! Sao cũng được, mau đi thôi không mọi người nghi ngờ - Hà nói rồi đi luôn
- Ờ .. Ừm
Khi Bắt Đầu Buổi Tiệc Cưới
Tiếng nhạc vang lên Tuyết Hà khoác tay Đặng Phúc Thành bước vào ánh mắt của khách mời có vui có chán ghét ,... Riêng nó thì cảm thấy trong tim có gì đó đau đớn , khó chịu nhưng không biết đó là gì.
Sắp đến phần cắt bánh kem rồi mà nhìn bánh kem đó ngon quá đi >
Cô lén lút đi lại gần tháp rượu vang thì Hà nhìn thấy . Cô ta chạy lại đẩy nó khiến nó ngã vào tháp rượu , ly vỡ tung tóe . Hắn thấy vậy tức tốinhìn Hà
- Cô làm gì vậy ? Suốt ngày cô cứ gây rắc rối cho Băng là sao ? Cô có được tôi còn chưa mãn nguyện sao ? Tôi thực sự nhìn lầm cô ! Tôi thực sự đãhối hận vì không ngăn cản Băng để cô đi theo chúng tôi ! - Trên mặt hắn đầy sự tức giận . Hắn lại chỗ nó rồi bế nó lên mặc cho những miếng chaisắc nhọn đâm vào cánh tay
- Em ... Em ... - Hà lắp bắp nói
Mọi người bây giờ thì thực sự rất lo lắng cho cô gái được hắn bế - là Băng ý . Trong ai cũng đầy sự lo lắng . Kin nhanh chóng gọi . Khoảng phút có tiếng xe cứu thương đến vì bệnh viện cách đây khoảng km .
Tại Bệnh Viện
- Tại sao cô ấy lại bị như vậy ? - Một vị bác sĩ già dặn đầy kinh nghiệm hỏi cả bọn
- Cô ấy bị đẩy vào một tháp rượu ạ ... - Tuệ Lam có chút gấp rút nhưng vẫn dừng lại trả lời vị bác sĩ
- Nếu như muốn cô ấy tỉnh có tỷ lệ cao thì phải lấy hết được các mảnh chai trong người và ngoài da . Nếu ảnh hưởng đến não bộ thì tỷ lệ thành công sẽ ít hơn! Với lại còn tùy thuộc vào nghị lực sống của cô ấy nữa . Dặn người nhà cô ấy đừng nên quá buồn . - Vị bác sĩ thong thả nói rồi tiếnvào phòng cấp cứu nơi nó đang nằm
- Em không hiểu tại sao chị ta lại làm vậy ? - Từng giọt nước mắt mặn chắt lăn trên má Bảo Tuyết . Cô lắc đầu không hiểu vì sao người chị cùngcha khác mẹ của mình lại làm như vậy .
Đúng là trước kia Tuyết Hà là người chị cùng cha khác mẹ với Bảo Tuyết . Nhưng cô thật sự không hiểu nổi ! Thật sự dã tâm của cô ấy lớn đếnvậy ư ? Cô từng đóng kịch trước mặt Tuyết Hà bao nhiêu lần để tập đoàn , bang phái của cô ta bị sập đổ nhưng tại sao cô ta lại không hề nhận ra ? Bang phái của cô ta rất yếu nhưng tập đoàn Đặng Gia tại sao lại không sụp đổ .
- Haha!! - Tuyết càng cười to nước mắt cô càng giàn giụa
- Bây giờ Bảo Tuyết rất nhạy cảm! Win , em mau đưa cô ấy đi đâu để trấn tĩnh tinh thần đi ! - Thy nhìn đứa em gái tội nghiệp của mình là lòngđau như cắt .Cô biết tình cảm mà Bảo Tuyết dành cho nó ! Không có thứ gì có thể đáng bại được .
- Dạ , Mia chúng ta đi thôi ! - Win nói rồi dìu Mia đi . Khuôn mặt cô trắng bệnh không chút sức sống
Tiếng Trôi Qua ...
Vị bác sĩ già lúc nãy bước ra , trên trán ông lấm tấm mồ hôi . Vị bác sĩ bình tĩnh nói
- Ca phẫu thuật đã thành công nhưng sức khỏe của cô gái kia không được tốt nên nếu có di chứng gì thì chúng tôi sẽ thông báo . - Vị bác sỹ giàdặn nói rồi đi luôn
- À... Hiện tại bây giờ có thể vô thăm . Đừng làm kích động quá đến bệnh nhân ! Tôi không chắc sẽ cứu sống cô ấy được lần nữa đâu ...
Nghe xong cả bọn đi vào phòng . Nó thì vẫn nằm yên trên giường không chút dấu hiệu cho việc tỉnh lại. Mặt nó tái nhợt , chân tay gầy gò vì mấyngày không ăn. Nhìn ai cũng thương xót nhưng biết làm gì hơn ngoài hi vọng , cầu mong cho nó tỉnh lại .
Bỗng một cô y tá chạy đến và nói
- Bệnh nhân Hoàng Gia Băng cần chuyển đến phòng . Xin mọi người tránh đường . - Cô ý tá nói rồi nhẹ ngàng đẩy chiếc giường bệnh đếnphòng khoa Hồi Sức
Mọi người cũng đi theo . Những bệnh nhân và người ngoài nhìn vào tưởng cả đám là vệ sĩ cho nó nữa chứ
Mấy Tuần Sau
Băng tỉnh lại cũng khoảng được gần một tuần rồi ! Bây giờ hắn đang cầm chiếc lồng đựng cháo mua ở bệnh viện
( P/S : Ad có hỏi mẹ nhưng mẹ ad bảo ad đi ngủ đi vì lúc ad đang viết tiếp vào ngày / lúc :. Với lại chỗ ad mất điện nữa nên tranh thủviết khi nào hết pin thì tắt .)
- Băng ! Cháo đây này - Gia Huy vui vẻ nói
- Lại cháo tiếp ạ ? Em muốn ăn cơm cơ >
- Mai ăn được không ? Hôm nay cứ ăn cháo đi . Với lại anh cũng mua táo , lê cho Băng kutee nè ! - Hắn cười khẽ rồi nói
- Dạ , em thích nhất là ăn lê và táo ạ ! - Nó tủm tỉm cười tươi
Nhìn nó hắn mong mọi chuyện từ giờ sẽ yên ổn và vui vẻ từ bây giờ . Hắn cứ chăm chú nhìn nó nhưng nó đâu có biết cứ vui vẻ ăn cháo .
Hạnh phúc là thứ nhỏ nhoi nhưng ai cũng muốn có . Hạnh phúc dù nhỏ nhưng nó sẽ mang lại cho ta tiếng cười , niềm vui , sự vui vẻ . Nhưngnhiều lúc ta cũng phải đánh đổi thứ quý giá , cơ hội của mình để mang hạnh phúc đến cho người khác
Có lẽ đã đến lúc nó thực hiện rồi ...