Đỗ Nhược trong lòng đang loạn cào cào lên, ở bên bờ biển lòng vòng dạo quanh lâu như vậy rồi mà mãi cũng không thấy Trần Vũ Dương và Mạc Thanh đâu.
Trong lòng Đỗ Nhược oa lên một tiếng, bực mình, bực mình, bực mình chết đi được. Rõ ràng bảo là dẫn cậu ra đây chơi cơ mà, giờ lại còn đang đi với Mạc Thanh làm gì nữa không biết. (vâng, em đã chính thức biết ghen r ạ :: ).
Đỗ Nhược càng nghĩ càng thấy thương tâm, nằm phịch xuống bãi cát, tay chân mở rộng ra, nheo mắt nhìn bầu trời, lại theo thói quen lăn lăn hai vòng.
Người đàn ông đang ngồi ở bờ cát bên cạnh, nhìn Đỗ Nhược, nhịn không được bật cười. Mạc Thanh nhìn theo ánh mắt của Trần Vũ Dương, lại nhìn thấy bộ dạng bức bối này của Đỗ Nhược, không khỏi cảm thán: "Cậu ta thì có cái gì tốt mà anh Dương lại yêu thích cậu ta như vậy?"
"Thích, nhưng không yêu, tranh thủ thời gian này còn nhiều cơ hội, đối tốt với cậu ấy một chút." Trần Vũ Dương nói xong, lông mày không khỏi nhăn lại một chút.
Chờ cho đến khi trở về, nhất định phải làm cho Đỗ Nhược tiếp tục đến trường, coi như là giúp cậu ấy, về sau cũng không cần tiếp tục làm trong quán bar nữa , đến lúc đó, cho dù hắn có không còn thích cậu, Đỗ Nhược cũng có năng lực tự nuôi sống chính mình.
Nhưng gương mặt cậu quả thực rất ngây thơ, giống như một đứa trẻ, vậy mà đã đi bán thân. Trần Vũ Dương sờ sờ cằm, như có chút đăm chiêu.
Đỗ Nhược ngồi xổm trên bờ cát, sau đó dùng ngón tay vẽ một cái mặt người, ở bên cạnh viết lên mấy chữ: 'Trần Vũ Dương, tên khốn này!' (ẻm viết quá hay kk vỗ tay :v:)
"Tôi còn tưởng em sẽ viết: 'Trần Vũ Dương, em yêu anh.' " Trần Vũ Dương đột nhiên lên tiếng, làm tay Đỗ Nhược run cả lên, chữ ‘này’ bị nghệch một đường dài.
"Tôi, tôi...tôi không cố ý." Đỗ Nhược chân tay luống cuống giải thích.
"Hửm? Vậy những chữ này chẳng lẽ tự được viết lên? Ồ, xem ra là tôi bị ảo giác rồi." Trần Vũ Dương cố nén cười dùng ngón tay chỉ chỉ vào mặt cát.
"Tôi...Ừm...Người kia đâu?" Đỗ mau chóng nói sang chuyện khác.
"Ai?" Trần Vũ Dương hỏi.
"Không có gì..." Thấy Trần Vũ Dương cũng không muốn nói cho cậu biết Mạc Thanh đã đến đây, trong lòng Đỗ Nhược ngày càng buồn bực, có loại xúc động chạy ngay ra khỏi đây.
Đang nghĩ như vậy, chợt cậu nghe thấy Trần Vũ Dương nói: "Tiểu thiếu gia của Mạc gia đã đến đây, mấy ngày này, em hãy đi chơi cùng Đồ Liên đi." Trần Vũ Dương thấy vẻ mặt rầu rĩ của Đỗ Nhược, lấy tay nhéo nhéo má cậu.
Đỗ Nhược ừ một tiếng, sau đó đứng lên, cũng không quay đầu lại, liền rời đi: "Tôi đi tìm Đồ Liên."
Sau đó, cả một ngày dài, Đỗ Nhược cũng không thấy Trần Vũ Dương thêm lần nào nữa. Buổi tối khi xuống lầu ăn cơm, cậu cũng chỉ thấy Đồ Liên cùng Mộ Tư. Đồ Liên thấy Đỗ Nhược xuống, mỉm cười: "Cậu Đỗ Nhược, mời cậu dùng cơm."
Đỗ Nhược rầu rĩ ngồi xuống, sau đó hầy một tiếng lại đứng lên: "Tôi không muốn ăn, tôi ra ngoài đi dạo một chút, hai người cứ ăn đi."
Trần Mộ Tư từ trong đĩa bánh ngọt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn Đỗ Nhược: "Nhược Nhược, anh tức giận, anh đang tức giận."
Đỗ Nhược giống như Trần Vũ Dương nhéo nhéo má cậu, dùng tay véo véo hai má bầu bĩnh của Trần Mộ Tư: "Không có, không có, anh không có."
Đỗ Nhược nói rất to, làm cho người khác cũng phải ghé mắt nhìn xem có chuyện gì.
Đồ Liên lập tức đẩy tay Đỗ Nhược ra: "Đỗ Nhược, cậu đang làm Mộ Tư đau."
Đây là lần đầu tiên Đồ Liên không sử dụng kính ngữ, còn động thủ. Điều này làm cho Đỗ Nhược hoảng sợ, hốc mắt lập tức đỏ, nuốt một ngụm nước bọt, thanh lại giọng nói: "Tôi ra ngoài trước." Đỗ Nhược nói xong, chạy thẳng ra ngoài.
Đồ Liên cũng biết mình vừa rồi đã làm Đỗ Nhược sợ, nhưng là khi vừa nhìn thấy Trần Mộ Tư bị đau, liền theo bản năng chạy tới đẩy tay Đỗ Nhược ra. Trần Mộ Tư luôn bị Đồ Liên bảo hộ quá tốt, từ khi sinh ra đến tận bây giờ, luôn tận lực không để Mộ Tư bị thương chút nào.
Ngày đó, khi vừa trở về nhìn thấy mấy vết thương trên mặt Trần Mộ Tư, Đồ Liên đau lòng không biết tại sao lại như vậy. Sau lại nghe Tụy Vân nói là do thằng bé cùng tình nhân Trần Vũ Dương mới mang về đánh nhau nên mới biến thành như vậy.
Đồ Liên sắc mặt lập tức liền trầm xuống, suy nghĩ về sau nhất định phải dạy dỗ lại cái người không biết trời cao đất rộng này là gì, nhưng tối hôm đó, cách hai gian phòng vẫn có thể nghe được tiếng khóc của Đỗ Nhược, làm cho Đồ Liên vốn trong lòng tràn đầy tức giận cũng dần dần bình ổn, ngược lại có chút nhịn không được thương xót cho Đỗ Nhược.
Ngày hôm sau vừa thấy cậu, là đứa nhỏ rất đáng yêu, Trần Mộ Tư cũng thái độ khác thường, vô cùng thân thiết với cậu, Đồ Liên cảm thấy rất yên lòng.
Lần này làm vậy với Đỗ Nhược, nhất định là làm cậu tổn thương rồi. Đồ Liên bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đồ Liên, Nhược Nhược khóc." Trần Mộ Tư đột nhiên lên tiếng, làm cho trong lòng Đồ Liên càng áy náy hơn.
Đỗ Nhược nhìn xung quanh một hồi. Chỗ này ngoài biển thì cũng chỉ còn hoa mà thôi. Có lẽ là do tâm tình không tốt cho nên cậu nhìn cái gì ở đây cũng thấy chướng mắt.
Đỗ Nhược tức giận ngồi trên cầu, thả chân xuống biển.
Ngồi một lát, Đỗ Nhược cảm thấy hơi lạnh, liền càng cảm thấy tủi thân, nơi này hết thảy mọi thứ đều rất xa lạ, làm cho Đỗ Nhược trong lòng càng khó chịu hơn, nhịn không được khóc lóc, lẩm bẩm: "Một nhà Trần gia các người đều ức hiếp tôi, tôi cũng có sẽ có người vì mình đau lòng chứ."
Đỗ Nhược nghĩ, khóc càng lớn tiếng hơn, run run rẩy rẩy lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tôn Phiêu Nhiên.
Tôn Phiêu Nhiên mơ mơ màng màng nhìn di động, đã gần h sáng. Cậu nhấn phím nghe, hỏi: "Làm sao vậy?"
Đỗ Nhược thút tha thút thít khóc một lúc, lại không biết nên nói gì: "Không... Em nhớ anh thôi."
Trong lòng Tôn Phiêu Nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp, tươi cười hỏi: "Ở bán đảo Yucatan đi chơi thích chứ?"
Đỗ Nhược lắc đầu, biết rõ đối phương chắc chắn không nhìn thấy, đáp: "Không thích đâu, Tiểu Nhiên, anh không cần chịu uy hiếp của Trần Vũ Dương, em sẽ lén trở về, anh đừng nghe anh ta.”
Tôn Phiêu Nhiên nhíu mày: "Trần Vũ Dương đã nói gì với em? Anh ta không làm gì với em chứ?
"Không, Tiểu Nhiên, em nói thật mà, ngày mai em sẽ trở về, nơi này không tốt, ai em cũng không biết, em sợ lắm." Thanh âm khóc lóc còn mang theo giọng mũi, hơi hướng làm nũng, bộ dáng ủy khuất, thực sự là làm người khác nhìn vào mà phải đau lòng, thương xót không thôi.
"Trần Vũ Dương sẽ không cho em trở về." Tôn Phiêu Nhiên lo lắng, Đỗ Nhược khẳng định là vẫn chưa đi đâu, đến lúc đó ngược lại lại chọc giận đến Trần Vũ Dương, nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại, Đỗ Nhược cũng không phải đang ở Bắc Kinh, nhỡ xảy ra chuyện gì, cậu cũng không thể giúp được.
"Em lén trở về, không cho anh ta biết." Đỗ Nhược tức giận nói.
"Đỗ Nhược, được rồi, không nói chuyện này nữa, ngoan ngoãn ở đó nghe lời Trần Vũ Dương. Chuyện của anh em đừng lo lắng nữa."
Nói xong, Tôn Phiêu Nhiên vẫn cảm thấy chưa an tâm, lại bỏ thêm một câu: "Chớ có chọc giận Trần Vũ Dương, ở đó là bán đảo Yucatan chứ không phải Bắc Kinh."
Cúp điện thoại, tâm tình Đỗ Nhược thoáng dễ chịu hơn một chút, lau nước mắt, đứng lên chuẩn bị đi về.
Trời đã tối. Đỗ Nhược cũng không biết mình đang đi đâu, phóng mắt nhìn xung quanh, đã chẳng còn ai nữa, bây giờ là giờ cơm tối, phải chốc nữa mới có người qua đây. Đỗ Nhược xoa xoa bụng mình, cậu hơi đói rồi. Cậu đứng im chờ xem có ai không để còn hỏi đường.
Một lát sau, Đỗ Nhược lại đang mơ mơ màng màng hơi buồn ngủ, ý thức thì vẫn là tỉnh táo, nhưng mắt lại không cách nào mở ra được.
"Hi. Cậu ngủ ở đây rất nguy hiểm, nửa đêm thủy triều lên cao, cậu sẽ bị lọt vào trong nước biển đó." Tiếng Trung của người đàn ông không được lưu loát cùng rõ ràng lắm, nhưng chung quy vẫn là có thể hiểu được.
Đỗ Nhược lắc lắc đầu, làm cho mình tỉnh táo hơn một chút, mê mang nói: "Tôi muốn về."
"Hửm? Cậu muốn về đâu?" Người đàn ông nhịn không được xoa xoa mái tóc mềm mại của Đỗ Nhược, cảm thán nói: "Cậu thật xinh đẹp."
Đỗ Nhược bị tiếng Trung có chút không được thành thạo của hắn chọc cho nở nụ cười, đôi mắt đen tuyền, sáng ngời trong đêm lại càng tỏa sáng.
"Ý anh là đẹp trai chứ gì? Xinh đẹp chỉ dùng cho con gái thôi." Đỗ Nhược cải chính nói.
"Tôi là Jerome, là người Trung Quốc, nhưng lớn lên ở Italy, cho nên tiếng Trung cũng không được thành thạo lắm.”
"Nếu là người Trung Quốc, nói cho tôi biết tên Trung Quốc của anh đi. Anh cái gì Jerome, tôi nghe không rõ lắm. " Đỗ Nhược đứng lên vỗ vỗ bụi cát trên người.
"Ừm, vậy thì gọi tôi là Quý Hán Mẫn đi." Quý Hán Mẫn, ba chữ này hắn nói rất chậm, có chút nói không rõ ràng lắm, xem ra hắn hẳn là không hay dùng cái tên này.
"Tôi bây giờ muốn đi về." Đỗ Nhược không có ý định nói cho đối phương biết tên của cậu.
Quý Hán Mẫn cũng không để ý, lại còn cười hì hì gọi cậu: "Tiểu khả ái, cậu nghỉ ngơi ở đâu? Tôi đưa cậu trở về." Đỗ Nhược bị một câu "tiểu khả ái" của hắn làm da gà nổi đầy người, đành phải ngượng ngùng nói: "Gọi tôi là Đỗ Nhược đi."