Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

chương 32: tuyệt vọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỗ Nhược có thể cảm giác được cơ tay mình bị kéo lên, theo kim tiêm đẩy vào.

Chậm rãi...

Từng giây... từng phút... đều là giày vò...

Tuyệt vọng, giống như là một hố sâu không thấy đáy, dù có trông đến mòn con mắt, nhưng đến cuối cùng, lại vẫn như cũ, tối đen như mực, cái gì cũng không thể nhìn thấy được. Trong đó không có nước, mà nếu có thì chỉ trong nháy mắt sẽ bị bốc hơi lên. Lưu lại, chỉ có đáy sâu trống rỗng như đầu óc của con người khi thống khổ mà thôi...

"Cút ngay." Trần Vũ Dương bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người, hắn không phải không biết thứ đang được tiêm vào là cái gì, bởi vì hắn đã từng cũng dùng qua thứ này để thần phục kẻ khác.

Trần Vũ Dương đạp một cước vào A Nam, rút kim tiêm ra. Hắn nâng Đỗ Nhược dậy, Đỗ Nhược ngay lập tức nôn ra một trận. Chu Nhan Minh và Chu Tiểu Duẫn cũng vô cùng sững sờ, ngay sau đó, Chu Nhan Minh lớn tiếng hỏi: "Ai cho A Nam thứ này ?"

"Ce... Ceres." Có người nhỏ giọng đáp. Chu Nhan Minh hừ một tiếng: "Đây là nó tự chuốc lấy." Sau đó Chu Nhan Minh tự mình kéo A Nam ra ngoài. Rốt cuộc vẫn là tình thân, không có khả năng để cho A Nam ở đây chịu cơn tức giận của Trần Vũ Dương.

"Nhược Nhược... Nhược Nhược, em mau mở mắt ra." Trần Vũ Dương kích động, tay chân luống cuống, nhìn Đỗ Nhược bị như vậy, toàn bộ hốc mắt đều đã đỏ lên.

Chạm đến sau lưng Đỗ Nhược, toàn bộ cả trước ngực nữa, còn có một tầng băng gạc thật dày, vết thương rất rõ ràng, khóe miệng thì rách tới không nhìn ra bộ dạng gì nữa rồi.

Tại sao có thể như vậy, rốt cuộc là làm sai ở đâu, vì sao từ đầu đến giờ lại không ngừng bị thương. Đỗ Nhược, Đỗ Nhược, rốt cuộc là đã sai ở đâu rồi...

"Trần Vũ Dương, anh không cần tôi nữa?" Đỗ Nhược mở to mắt nhìn hắn, tay phải nắm lấy áo Trần Vũ Dương, thì thào hỏi, thậm chí có chút không rõ ràng lắm: "Anh có phải là không quan tâm đến tôi nữa? Không cần tôi nữa sao?"

"Đỗ Nhược..." Trần Vũ Dương ôm cậu, chôn mặt trên vai cậu, đột nhiên khóc: "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, là lỗi của tôi... Về sau sẽ không..."

Chu Tiểu Duẫn nhìn Trần Vũ Dương khóc lóc, thật giống một đứa trẻ, đột nhiên không biết nên nói lời an ủi kiểu gì.

Cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy qua bộ dạng luống cuống như vậy của Trần Vũ Dương, thậm chí hắn còn đang ôm một người mà khóc.

Cô từng cho rằng Trần Vũ Dương vĩnh viễn sẽ luôn cao ngạo như vậy, sẽ không vì ai mà động tâm, sẽ không vì ai mà lo lắng, nhưng bây giờ đã có một người, tiến được vào trái tim Trần Vũ Dương, tên của người đó... Là Đỗ Nhược.

Nếu như ngay từ đầu tôi không gặp anh, những tai nạn này có phải sẽ không xảy đến với tôi không? Nhưng nếu như tôi không gặp anh, chỉ nghĩ thôi mà tôi cũng không dám tưởng tượng tới rồi.

Tôi cũng chỉ là hi vọng có người yêu thương, nâng niu mình thôi mà.

Nhưng tôi đã thật quá tham lam rồi, nghĩ còn muốn nữa, cho nên hiện tại, bị như thế này, vậy thì nửa đời sau... thì tôi phải làm sao? Tương lai tôi sẽ phải làm sao đây...

"Trần Vũ Dương, tôi không muốn anh phải áy náy." Tôi chỉ muốn tình yêu của anh mà thôi.

"Tôi chỉ muốn về nhà, nơi xa lạ này, không ai có thể nghe hiểu tôi nói gì." Đôi mắt đen tuyền của Đỗ Nhược, trước sau như một, luôn sáng ngời, nhưng không hiểu sao, làm cho người ta khi nhìn vào cảm thấy trống rỗng vô cùng.

Đỗ Nhược đang ngủ, cậu ngủ thật lâu, mơ một giấc mơ rất dài, trong đó, có Trần Vũ Dương.

Sau đó cậu tỉnh lại, vẫn còn đang ở bệnh viện, Trần Vũ Dương đang nằm bên cạnh ôm lấy cậu, vậy nên giường bệnh vốn có vẻ rộng rãi, giờ đâm ra có chút chật chội.

Đỗ Nhược há miệng muốn nói chuyện. Nhưng thân thể lại không tự chủ được co quắp, cảm giác khó chịu lan tràn toàn thân, Đỗ Nhược cựa quậy, làm Trần Vũ Dương thức dậy.

Trần Vũ Dương lập tức phản ứng lại, cơn nghiện của Đỗ Nhược bắt đầu phát tác. Chết tiệt, không nghĩ nó tới lại nhanh như vậy.

"Tôi rất khó chịu." Phải cố nén thống khổ làm cho thân thể Đỗ Nhược bắt đầu xuất hiện mồ hôi, chỉ chốc lát, quần áo trên người cậu đều bị thấm ướt. Đỗ Nhược dùng sức cầm lấy cánh tay Trần Vũ Dương: "Tôi khó chịu, ưm... Cho tôi..."

"Không thể, Đỗ Nhược, đây là lần đầu tiên, chỉ cần gắng gượng chút nữa sẽ không sao." Trần Vũ Dương ôm cậu, hai hốc mắt đều đỏ, vỗ vỗ lưng cậu: "Rất nhanh đã qua thôi, không sao đâu, không sao đâu..."

Kỳ thật Trần Vũ Dương đã muốn cho người đem thuốc tới, bởi vì hắn xác thực không tin tưởng Đỗ Nhược có thể vượt qua chuyện này. Loại thống khổ này, hắn cũng rất không muốn để cho Đỗ Nhược phải nếm thử.

Trần Vũ Dương thậm chí đã từng nghĩ tới chuyện sẽ luôn cấp heroin cho cậu, cho dù Đỗ Nhược sống không được bao lâu, nhưng ít nhất cậu cũng sẽ không thống khổ đến như vậy. Heroin % độ tinh khiết, muốn từ bỏ được nó gần như là chuyện không thể nào, sẽ làm thân thể Đỗ Nhược không thể chịu nổi mất.

Nhưng, Trần Vũ Dương thật sự không dám cho Đỗ Nhược, trong lòng hắn vẫn ôm một tia hi vọng: "Đỗ Nhược, Đỗ Nhược... Nhược Nhược... Tôi sẽ luôn ở bên em, đừng sợ."

Đỗ Nhược không nghe rõ lắm Trần Vũ Dương đang nói cái gì, thân thể cậu giờ đang không ngừng ở run rẩy. Đỗ Nhược gắt gao cắn chặt môi dưới, lại bị Trần Vũ Dương dùng sức đẩy ra, đưa ngón tay vào.

Đỗ Nhược lập tức liền cắn lấy tay Trần Vũ Dương, trong nháy mắt, máu tươi liền chảy vào trong miệng, một vị nồng nồng, như rỉ sắt làm cho Đỗ Nhược thoáng thanh tỉnh lại một chút. Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn vào bàn tay đầm đìa máu tươi của Trần Vũ Dương.

Cậu muốn buông ra, nhưng Đỗ Nhược thực sự không thể kiểm soát nổi thân thể của chính mình nữa rồi, lúc này chỉ có thể nhìn Trần Vũ Dương mà khóc suốt thôi.

Bác sỹ tới gần, muốn đè lại Đỗ Nhược, sợ Đỗ Nhược lại rúc vào người Trần Vũ Dương, Trần Vũ Dương mau chóng ôm lấy cậu: "Đừng tới gần."

Trần Vũ Dương nói xong, Đỗ Nhược liền ngất đi, Trần Vũ Dương thế này mới dám cẩn thận lấy ra bàn tay đầy máu. Nếu trễ chút nữa, nói không chừng, cái tay cũng chẳng còn nữa.

Lúc này bác sỹ tiến tới, vây quanh lại, vị bác sỹ lớn tuổi hơn một chút băng bó tay cho hắn, sau đó nói: "Còn chưa có bắt đầu, Trần tiên sinh, ngài vẫn là nên ra ngoài đi, ngài làm như vậy là không được."

"Có biện pháp gì tốt hơn, có thể làm cho cậu giảm bớt đau đớn một chút không?"

"Không, chúng tôi cũng là lần đầu tiên tiếp nhận trường hợp thế này. Độ tinh khiết của Heroin quá cao, nếu có thể cai nghiện thành công, thể chất cơ thể cũng sẽ thay đổi, trở nên rất yếu, dễ dàng sinh bệnh, thậm chí một chút phát sốt cảm mạo cũng có thể cướp đi tính mạng của cậu ấy."

Sắc mặt Trần Vũ Dương rất kém, nhưng bác sỹ vẫn là nói ra, y cũng không nắm chắc mình có thể giúp Đỗ Nhược cai nghiện được hay không.

Đây là phòng bệnh chuyên môn, bốn góc trên giường đều có khóa trói, rất nhanh, Đỗ Nhược đã bị cố định ở trên giường. Điều này làm cho Trần Vũ Dương có chút phẫn nộ: "Không nên trói Đỗ Nhược lại như vậy, em ấy sẽ rất sợ."

"Trần tiên sinh." Giọng nói nghiêm khắc của bác sỹ làm cho Trần Vũ Dương có chút yên tĩnh lại: "Cậu ấy là bệnh nhân của tôi, kính xin ngài đi ra ngoài trước."

Trần Vũ Dương dừng một chút, đi ra phòng bệnh, cửa bị khóa trái lại.

Trần Vũ Dương nhìn Đỗ Nhược từ từ tỉnh lại qua tấm kính trong suốt. Sau đó cậu khóc, tiếp đến lại phát điên, cả người run rẩy, kêu gào. Trần Vũ Dương đứng ở bên ngoài, nhưng vẫn như trước, nghe rất rõ ràng.

Mấy bác sỹ tiêm cho cậu ít thuốc an thần, nhưng không có hiệu quả chút nào, Đỗ Nhược vẫn đang không ngừng giãy giụa, miệng bị lấp bởi một thú gì đó tránh cho cậu cắn phải đầu lưỡi, giờ chỉ có thể phát tiếng rên thống khổ.

Trần Vũ Dương có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, cảm giác nóng rực từ trái tim lan tràn tới toàn thân, đột nhiên, Đỗ Nhược quay đầu nhìn hắn: "Van cầu anh..."

Trần Vũ Dương nghe thấy được, hắn thật sự nghe thấy được.

Không thể kiềm chế được nữa, Trần Vũ Dương một cước đá vào cửa, quát hai hộ sĩ bên cạnh: "Mở cửa!"

Hộ sĩ bị hắn làm cho sửng sốt, sợ hãi, sau đó run run rẩy rẩy gõ cửa một cái. Bác sỹ trưởng thấy tình huống của Đỗ Nhược thực sự không thể khống chế nổi, cũng đã lâu lắm rồi, thậm chí mắt đã có chút trắng dã rồi, trong lòng y thật sự không còn cách nào khác, trước cho thuốc, về sau đang từ từ nghĩ cách vậy.

Cửa vừa được mở ra, Trần Vũ Dương liền chạy tới, tay run run đem thuốc đút vào miệng Đỗ Nhược, sau đó ôm lấy thân thể vẫn còn đang phát run của Đỗ Nhược. Cho tới bây giờ Trần Vũ Dương chưa từng trải qua đau đớn như thế này, giống như có ai đó xé thân thể hắn làm đôi vậy...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio