"Ôi, Đỗ Nhược, là cậu thật sao? Cậu còn nhớ tôi không? Trần tổng đâu? Bây giờ cậu vẫn còn đi theo anh ta sao?"
"Tôi không biết ông. Ông nhận nhầm người rồi."
"Tôi sao có thể nhận nhầm cậu chứ? Tiểu yêu tinh, đêm hôm đó thật sự rất thoải mái, đã qua lâu như vậy nhưng tôi vẫn không thể quên cậu, khó trách Trần tổng bao nuôi cậu lâu như vậy."
"Ông chủ Tôn, ông đến Bóng Đêm sao lại không đến tìm tôi, tôi rất nhớ ông đấy." Một người đàn ông cao ráo đi tới, anh ta trang điểm lòe loẹt làm người ta hơi thấy ghê tởm, mặt mấy người bạn học của Đỗ Nhược đều trắng bệch.
"Đỗ Nhược?" Đột nhiên toàn thân anh ta run lên, nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân, đồ tiện nhân." Nói xong còn vung tay tát một cái vào mặt Đỗ Nhược. Đỗ Nhược cả kinh. Người đàn ông này là ai? Trai bao sao?
Sau đó, có mấy người bảo vệ xông lên giữ chặt lấy anh ta rồi đè xuống đất, tình trạng khá hỗn loạn.
"Đỗ Nhược, tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày. Ông đây sống không bằng chết thì mày cũng chẳng sống dễ chịu gì đâu. Ha ha, sẽ có một ngày mày cũng như tao thôi! Khi ấy mày là hoàng tử Bóng Đêm, một ngày nào đó bị đánh hiện nguyên hình thì ngay cả cav mày cũng không bằng!"
"Thật có lỗi với Đỗ Nhược thiếu gia." Một người đàn ông mặc âu phục đen cúi người, nhận lỗi với Đỗ Nhược: "Không biết cậu đến nên để xảy ra chuyện như vậy. Là chúng tôi làm không tốt, thật sự rất xin lỗi cậu."
"Rốt cuộc là chuyện gì đây?"
"Đỗ Nhược là thế sao?"
Mọi người đều thắc mắc, nhốn nháo cả lên. Đỗ Nhược đứng ở sàn nhảy ủ rũ cúi đầu, nhìn đủ mọi biểu cảm của các bạn, cảm thấy ngay cả hít thở cũng là việc khó khăn. Cậu không thể động đậy, nhưng cậu muốn trốn chạy khỏi những cái nhìn của mọi người ở đây.
"Thật ghê tởm, sao một đứa con trai như thế lại có thể ở bên cạnh chúng ta được nhỉ?"
"Con trai như thế nào?"
"Cậu không biết? Hiện giờ có rất nhiều đấy, phòng kề bên trong ký túc xá của chúng ta cũng có một đôi đấy."
"Cũng đúng, hiện nay đồng tính ở nước ngoài được coi là hợp pháp đấy. Nhưng mà nói đồng tính liền đồng tính, đàn ông thì không chịu làm, nửa trai nửa gái, thật là ghê tởm."
"Thật sự là rất ghê tởm. Vừa nãy tớ còn chạm vào cậu ta, không biết có bị lây bệnh không."
Ông chủ Tôn là người nhanh trí, vừa thấy thái độ của quản lý với Đỗ Nhược liền biết cậu chưa bị "thất sủng", nhưng tình hình bây giờ hơi hỗn loạn, không nên rước họa vào thân nên ông ta không nói hai lời mà lẳng lặng bỏ đi.
"Là tớ không đúng, kiên trì gọi Đỗ Nhược đến đây, mọi người không nên trách cậu ấy, nhất định Đỗ Nhược có nỗi khổ khó nói." An Nhiên luôn biết tận dụng thời cơ.
"An Nhiên, không phải là lỗi của cậu, tớ tin cậu không biết cậu ta là loại người như vậy, chỉ là do cậu quá tốt tính thôi."
"Phải đó, mặc kệ cậu ta, chúng ta đi thôi. Mất hết tâm trạng chơi rồi."
"Các cậu đừng như vậy, Đỗ Nhược rất đáng thương." An Nhiên làm bộ như sắp khóc, thật khiến Đỗ Nhược được mở rộng tầm mắt.
"Đáng thương gì mà đáng thương! Được người ta bao nuôi, toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, nhiêu đó tiền cũng đủ cho chúng ta sống một năm. An Nhiên, mặc kệ đi, chúng ta đi thôi."
Vì có quá nhiều người nên quản lý cũng luống cuống tay chân. Tuy Bóng Đêm là quán bar cao cấp nhưng thành phần khá hỗn tạp. Bóng Đêm có mười tám tầng, tầng càng cao thì càng nhiều tiền, không ngờ tầng này lại có nhiều sinh viên như vậy.
"Mau cho người đưa thiếu gia về." Quản lý vừa ra lệnh cho cấp dưới vừa gọi điện thoại gọi cho Trần Vũ Dương.
Đỗ Nhược cảm thấy trước mắt tối mù, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Trần Vũ Dương? Trần Vũ Dương!
Trần Vũ Dương nhận điện thoại xong, gương mặt lạnh lẽo, chiếc điện thoại bị hắn ném vỡ tan tành. Trần Mộ Tư bị sợ hãi, cơ thể run rẩy chui vào lòng Đường Liên, nói nhỏ: "Chắc chắn tên Nhược Nhược ngu ngốc lại gặp rắc rối rồi. Sắc mặt cha rất tệ, anh có muốn đi theo không?"
Đường Liên cũng hơi lo lắng: "Em ở nhà phải ngoan ngoãn, anh cùng tiên sinh đi đón Đỗ Nhược."
Hai người vừa ra khỏi cửa thì một chiếc Lincoln đen dừng trước mặt bọn họ. Cửa xe mở ra, bà Trần từ trên xe bước xuống, sắc mặt tái xanh:
"Muộn như vậy mà còn muốn đi tìm cậu ta sao?"
Trần Vũ Dương nhíu mày: "Muộn thế này rồi sao bà còn đến đây?"
"Nếu không phải An Nhiên nói cho ta biết thì không biết cháu còn lừa ta đến khi nào! Không cần biết cháu và Đỗ Nhược đã làm những gì, chỉ cần ta còn sống thì tên bẩn thỉu đó không có cửa bước chân vào Trần gia!" Cụ Trần gõ mạnh gậy xuống đất.
Mắt Trần Vũ Dương xuất hiện lên tia u ám, hối hận bản thân nhất thời nương tay, bỏ qua cho An Nhiên, cậu ta quả không đơn giản. Xem ra cậu ta chính là người được bà hắn nhận nuôi, nhưng tại sao bà không nói cho anh biết?
"Năm đó ta rât thích An Ninh. Nó chết, cháu sống cũng chẳng vui vẻ gì. Ta biết trong lòng cháu cảm thấy không thoải mái, nên khi thu nhận An Nhiên ta mới không nói với cháu. Nhưng bây giờ, ta không thể để cháu tiếp tục sai lầm như vậy nữa."
"Bà nội, năm nay cháu đã hơn ba mươi, cháu biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, vì vậy bà đừng lo." Gương mặt Trần Vũ Dương không chút xúc cảm, nhưng qua lời nói có nhận thấy được sự quan tâm của hắn dành cho bà.
"Cháu! Cháu nói sao? Đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Tốt, tốt lắm, từ lâu ta đã không quản được cháu rồi, từ khi đủ mười tám tuổi thì Trần gia chẳng còn ai có thể quản được cháu rồi. Cháu rất xuất sắc, chưa hề để chúng ta phải thất vọng, nhưng trong chuyện này, ta tuyệt đối không thỏa hiệp!" Bà cụ nói xong thì cảm thấy lồng ngực khó chịu, lập tức té ngã, tuy có người ở đằng sau đỡ lấy vai nhưng bà vẫn bị ngã ngồi xuống đất.
"Bà nội, bà không sao chứ?" Tràn Vũ Dương hoảng hốt.
"Trần...Trần Vũ Dương?" Đỗ Nhược luống cuống chân tay khi nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cậu ra ngoài, Đỗ Nhược cậu ra ngoài cho ta. Trần gia làm gì có cửa để một người bẩn thỉu như cậu bước vào? Cút ra ngoài!" Bà cụ hoàn toàn không có sức lực, giọng nói không lớn, nhưng khí thế lại khiến người ta sợ hãi.
Trần Vũ Dương vội vàng vỗ lưng bà: "Thuốc đâu? Có mang theo thuốc không?"
"Vũ Dương, người hiểu ta nhất là cháu, đúng không? Bảo cậu ta ra ngoài, cút ra ngoài."
"Được, được. Cháu bảo cậu ấy ra ngoài, bà đừng tức giận." Trần Vũ Dương khẽ đưa mắt, ý bảo Đường Liên dẫn Đỗ Nhược ra ngoài.
"Tôi...tôi không muốn. Đây là nhà tôi." Đỗ Nhược run rẩy, nhìn Trần Vũ Dương cầu xin, nhưng hắn lại nhẫn tâm xoay mặt đi chỗ khác: "Đồ Liên, dẫn cậu ấy ra ngoài."
"Đỗ Nhược thiếu gia, ra ngoài trước đi."
"Không, tôi không muốn." Đỗ Nhược kiên cường kháng cự, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Trần Vũ Dương: "Anh muốn đuổi em đi?"
Trần Vũ Dương xoay người lại nhìn cậu, môi khẽ cử động, nhưng lại im lặng một lúc.
"Đỗ Nhược, ra ngoài với Đường Liên trước đi."
"Tiên sinh, phu nhân ngất rồi."
"Mau đưa đến bệnh viện. Nhanh lên! Sao vẫn đứng yên ở đó?"
Trần Vũ Dương hét lên làm mọi người sực tỉnh, luống cuống đưa bà Trần lên xe.