Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn hắn: “Trần Vũ Dương, anh thích gì nhất?”
Trần Mộ Tư đi ra, bày ra vẻ mặt đề phòng: “Ở đây còn có một đứa trẻ vị thành niên nha.”
Trần Vũ Dương ngồi xổm xuống ôm lấy Trần Mộ Tư, hôn nhóc con một cái: “Cha thích Mộ Tư nhất.” Trần Mộ Tư vừa nghe, gương mặt lập tức đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Nhược Nhược sẽ ghen đấy.”
“Không sao cả, Nhược Nhược cũng thích con, chúng ta đều thích Nhược Nhược, chúng ta là người một nhà.”
“Vậy Đồ Liên thì sao? Đồ Liên cũng là người nhà.” Trần Mộ Tư vội vàng nói.
“Đồ Liên? Vậy con thích ai nhất”
Trần Mộ Tư do dự một chút: “Đồ Liên…” (very gút :)
Trần Vũ Dương có chút ghen tỵ nhéo má Trần Mộ Tư: “Kiêu này.” Tuy nói vậy, nhưng Trần Vũ Dương biết, so với Đồ Liên, mình thật không giống người cha, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Đỗ Nhược. Bởi vì hắn biết Đồ Liên sẽ chăm sóc Mộ Tư tốt hơn mình, cho nên mới để như vậy. Người giám hộ ở trường, cuộc đời Mộ Tư, luôn có sự bóng dáng của Đồ Liên.
“Con có trách cha không?”
Trần Mộ Tư lắc đầu: “Không biết.” Trần Vũ Dương cười, ôm Mộ Tư xuống lầu.
Thật ra Trần Mộ Tư rất cám ơn Đỗ Nhược, trước khi Đỗ Nhược xuất hiện, biểu hiện của Trần Vũ Dương không giống như là một người cha lắm, càng không giống người một nhà. Rất ít khi về nhà sau khi tan làm, còn nuôi tình nhân ở nhiều nơi, cho nên tâm tư của hắn phân phối càng nhiều chỗ, cho dù trở về nhà cũng ngồi trong phòng sách làm việc, đến giờ thì xuống ăn cơm, một bữa cơm đơn giản cũng làm cho nhóc con áp lực lắm.
Trần Vũ Dương yêu cầu ở thằng bé rất cao, lại thờ ơ với sự tồn tại của nhóc. Sự xuất hiện của Đỗ Nhược làm hắn chạm vào thứ gọi là tình cảm, thậm chí bắt đầu kiểm điểm bản thâ mình cũng có một đứa con trai. Ở Mexico, sở dĩ Trần Vũ Dương tức giận như vậy, là bởi vì Đỗ Nhược phản bội hắn, chứ không phải vì Trần Mộ Tư bị thương.
Nhưng mà, tình cha con vừa mới bắt đầu liền nồng nàn như nước, chỉ cần bắt đầu tiếp xúc, liền thoát không được nhau.
“Hai người lại nói nhỏ gì đó, còn không mau tới ăn cơm.” Đỗ Nhược bất mãn kháng nghị.
“Không nói cho anh biết.” Trần Mộ Tư làm mặt quỷ với Đỗ Nhược, từ trên người Trần Vũ Dương nhảy xuống, huỳnh huỳnh chạy tới. Đồ Liên khẩn trương: “Mộ Tư, đi chậm thôi, coi chừng ngã.”
“Vấn đề em hỏi Đồ Liên đã suy nghĩ xong chưa.” Trần Vũ Dương dẫn đầu ngồi vào bàn ăn, Đỗ Nhược đi theo phía sau hắn, dép lê loẹt quẹt trên sàn. Trần Vũ Dương thản nhiên liếc mắt nhìn cậu: “Đường khó đi lắm sao?”
Đỗ Nhược khó chịu không để ý đến anh.
“Làm sao vậy?”
“Anh thích Mộ Tư, không thích em.” Đỗ Nhược rầu rĩ trả lời. (chệu hết nổi với con ng này =]])
Trần Vũ Dương ngồi trên ghế dựa ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhược đang đứng bên cạnh, đột nhiên kéo cậu ngồi trên đùi mình, vỗ nhẹ mông cậu: “Em muốn ăn đòn sao?”
Đỗ Nhược bất mãn uốn éo thân thể: “Nhưng đây vốn là lỗi của anh mà.”
“Được rồi, đừng quậy nữa, ăn cơm thôi.” Đỗ Nhược vừa mới ngồi xuống, Trần Vũ Dương lại nói thêm: “Cũng đừng nghĩ chuyện có thích hay không, ước mơ hay không ước mơ, ngày mai tới công ty anh làm, trước tiên tới bộ phận kế hoạch làm việc vặt.”
“Làm việc vặt?”
“Ừ, đi nhiều nhiều một chút, tránh cho em suốt ngày ngồi với nằm, càng ngày càng không có sức lực.”
“Em có thể đi làm trễ, buổi sáng ngủ thêm một lát được không?” Đỗ Nhược dò hỏi. Vừa nghĩ tới chuyện về sau mỗi ngày đều phải dậy sớm giống như Trần Vũ Dương, gương mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nhược liền không nhịn được nhăn thành một khối.
“Đương nhiên không thể. Ở trong công ty em không có đặc quyền, anh sẽ làm bộ không quen biết em.” Trần Vũ Dương đón nhận nước canh, ra dấu kêu Đỗ Nhược há miệng ra.
Đỗ Nhược uống một ngụm nước canh, vội vàng ăn một miếng cơm, đem vị thuốc đông y nhàn nhạt trôi xuống.
Trần Vũ Dương biết Đỗ Nhược không chịu được vị thuốc trong chén, nhưng mà không thể không dụ dỗ Đỗ Nhược uống vào, đe doạ năn nỉ, cái gì hắn cũng làm hết. Lúc mới bắt đầu Đỗ Nhược còn không chịu uống, Trần Vũ Dương dụ dỗ cũng không hiệu quả, hắnliền trực tiếp dùng sức mạnh.
Đỗ Nhược nóng nảy sẽ không để ý đến ai, khoá chính mình ở trong phòng không chịu ăn cơm, Trần Vũ Dương cũng dạy dỗ cậu vài lần, lúc này mới có kinh nghiệm, mặc kệ như thế nào cũng không chịu tự mình uống những thứ thuốc bổ dưỡng này, luôn là Trần Vũ Dương đút cho cậu, làm cho cậu không có cách nào khác, phải ngoan ngoãn uống vào. Không phải Trần Vũ Dương không đau lòng, nhưng đây là muốn tốt cho Đỗ Nhược, hắn muốn Đỗ Nhược có một thân thể khoẻ mạnh.
“Nếu em bị người khác bắt nạt thì sao?” Trong miệng Đỗ Nhược vẫn còn cơm, giọng nói lẫn lộn không rõ.
“Nếu ai bắt nạt em, tố cáo với anh là được.” Trần Vũ Dương không thèm để ý, cho Đỗ Nhược vào đó, không có nghĩa là anh sẽ không cho người theo cậu.
Làm bộ như không biết Đỗ Nhược, là vì muốn cậu có thể hoà động với đồng nghiệp, hắn không hi vọng những người đó, vì đòi hỏi của bản thân mà làm Đỗ Nhược cảm thấy phiền toái, càng không hy vọng mọi người cách ly cậu, không dám nói chuyện với cậu.
Nếu như là như vậy, nhất định Đỗ Nhược sẽ đau lòng, lại trở nên cô đơn như cũ.
Tối hôm đó Đỗ Nhược cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng trêu chọc dục vọng của Trần Vũ Dương, đêm nay Trần Vũ Dương không có ý định nhẫn nhịn, thân thể Đỗ Nhược lúc này đã không khác bình thường lắm. Cho nên làm Đỗ Nhược ngay tại chỗ.
Đỗ Nhược sửng sốt một lúc lâu, ngày hôm qua vẫn là chính nhân quân tử, tại sao hôm nay lại biến thành sói rồi. Đỗ Nhược biết Trần Vũ Dương vẫn luôn chịu đựng, cho nên cố ý trêu chọc anh, ai ngờ tối hôm nay chơi với lửa có ngày chết cháy!?
Trần Vũ Dương thong thả tiến vào, đỡ vòng eo mảnh khảnh của Đỗ Nhược, phòng ngừa cậu không chịu nổi sẽ chạy trốn. Giống như tuyên bố quyền sở hữu, mạnh mẽ ép sát từng bước một.
Đỗ Nhược hơi đau nhức, lấy tay đẩy Trần Vũ Dương, nhưng không ngăn được Trần Vũ Dương tiến vào.
“Anh… Chậm một chút.”
“Không chậm được, Nhược Nhược, chính mình châm lửa, thì tự mình giải quyết.” Đứa nhỏ xấu xa này chọc hắn lâu như vậy, đương nhiên hôm nay hắn phải trả thù. Từ đầu cho đến bây giờ, Trần Vũ Dương hắn vốn không phải là người rộng lượng, có thù ắt sẽ báo.
Đi vào thật không dễ dàng, Trần Vũ Dương đứng yên, làm Đỗ Nhược có chút ngứa ngáy, lại có chút không chịu đựng được. Đỗ Nhược vội vàng nhổm dậy, không nói lời nào cắn vai Trần Vũ Dương, đau đớn làm hắn cau mày, hít một hơi: “Còn dám cắn?”
Đỗ Nhược vừa nghe thấy, khẩn trương thả ra, cực kỳ nịnh nọt nở nụ cười: “Không, không dám.”
Trần Vũ Dương hừ một tiếng: “Tối hôm nào cũng chủ động như vậy, sao hôm nay… Có phải cũng nên chủ động một chút hay không? Hả? Bảo bối…”
Đỗ Nhược vừa nghe thấy, ngượng ngùng cười cười, ở trong lòng sớm đã rơi nước mắt, sớm biết vậy đã chẳng dám trêu hắn làm gì, cuối cùng người khổ lại là mình. Đỗ Nhược uỷ khất ngậm miệng, lại bày ra bộ dàng anh mà động đậy, em liền khóc cho anh xem.
Trần Vũ Dương bất đắc dĩ đứng yên, vẫn kiềm chế dục vọng của mình như cũ, muốn Đỗ Nhược cúi đầu.
Đỗ Nhược lề mề không có biện pháp với anh, cắn răng bắt đầu chuyển động.
Thấy Đỗ Nhược nhận thua, lúc này Trần Vũ Dương mới chế trụ thắt lưng Đỗ Nhược, mãnh liệt tiến vào, hắn không chịu được động tác chậm rãi của Đỗ Nhược.
“Em.. Lên tiếng… Kêu lên đi.” Đỗ Nhược bị đụng tới có chút hoa mắt chóng mặt, cả người lập tức choáng váng, không khỏi cảm thán cho bản thân mình.