Vài ngày sau.
Trong lúc Gia Yến còn đang ở trong phòng tắm, thì Mỹ Kì từ bên ngoài đã xông thẳng vào phòng cô, giọng gấp gáp hỏi: "Gia Yến, điện thoại em đâu rồi? Chị mượn gọi cho Dịch Quân một lát, điện thoại của chị còn để trên xe anh ấy."
"Gia Yến, Gia...."
"Ủa, con bé này đâu rồi?" Mỹ Kì ngó nghiêng xung quanh, trông thấy điện thoại của Gia Yến đang đặt trên giường, thì vội vàng cầm lên.
"Chà! Xem nào! Con bé này đơn giản lắm, mật khẩu còn không phải là ngày sinh sao?"
Mỹ Kì đưa tay ấn một dãy số, rất nhanh màn hình của Gia Yến đã được mở khoá.
Đập vào mắt Mỹ Kì lúc này, chính là những bức ảnh của hai chị em Nhược San, mà có lẽ Gia Yến trong lúc rời đi, đã quên trở về màn hình chính.
Đôi mi cong vút của Mỹ Kì nhíu lại, cô ta nhếch cánh môi đỏ đến méo xệch, giật mình kêu lên "Ôi mẹ ơi! Đây là Uyển Đồng mà, nó đang ôm ai đây? Chẳng phải con nhỏ này đã có vị hôn phu rồi sao? Không lẽ, người này là nhân tình riêng của nó."
Không bỏ qua cơ hội trời cho, Mỹ Kì nhanh tay gửi những bức ảnh đó qua điện thoại của mình.
Đúng lúc này Gia Yến từ sau bước đến, lạnh lùng giật phăng chiếc điện thoại trên tay cô ta.
"Chị làm gì vậy?"
Mỹ Kì xém chút rớt tim ra ngoài, hú hồn kêu lên: "Con nhỏ này, làm gì mà đi như ma vậy.
Chị chỉ định mượn điện thoại gọi cho Dịch Quân thôi mà."
"Gọi xong chưa?"
"Xong rồi!"
"Vậy thì mau ra ngoài cho em!"
Mỹ Kì thấy mình bị đuổi thẳng cổ liền nhếch miệng khó chịu: "Mày làm gì mà căng thế, con gái con nứa mà chả dịu dàng tí nào, cái mặt lúc nào cũng khó chịu y như Lăng Đằng."
Gia Yến không để tâm đến lời Mỹ Kì, lững thững quay người bước đi.
Mỹ Kì cũng không dám ở lại thêm, vừa mang tâm trạng hồi hộp chạy nhanh ra ngoài "Cũng may là mình đã kịp xoá tin nhắn gửi đi, trước khi bị Gia Yến giật lại điện thoại rồi"
Lưu Dịch Quân vừa về đến Bạch gia, là Mỹ Kì liền vội vàng kéo anh ta vào trong phòng, trông thấy bộ dạng có chút nhếch nhác của Lưu Dịch Quân, Mỹ Kì hằn học la mắng: "Chết tiệt! Dịch Quân, anh lại đi uống rượu với mấy con điếm nào có phải không?"
Lưu Dịch Quân lao tới ôm lấy Mỹ Kì, giọng lè nhè bên tai: "Em lại suy nghĩ bậy bạ rồi, anh đi uống cùng đối tác để bàn chuyện làm ăn mà, gái gú gì đâu."
Mỹ Kì nhìn Lưu Dịch Quân với ánh mắt kinh bỉ: "Còn không phải là đối tác cờ bạc đó hả, bàn chuyện làm ăn ở sòng bài sao? Anh làm sao thì làm, còn mỗi cái mạng rách, đừng để chúng mò tới tận Bạch gia gây chuyện, đến lúc đó là không xong với cha đâu."
Lưu Dịch Quân gật gù, cúi xuống thơm lên má Mỹ Kì: "Anh biết rồi! Sẽ không có chuyện đó đâu, anh thực sự muốn gây dựng lại thật mà."
"Hừ! Không đôi co với anh nữa, điện thoại của em đâu?" Mỹ Kì chìa tay ra, hướng về phía trước.
Thấy vậy, Lưu Dịch Quân lôi điện thoại từ trong túi ra, đặt vào tay cô ta: "Đây! Làm gì mà vội thế, chiều anh tí đã."
Mỹ Kì đẩy bàn tay của Lưu Dịch Quân đang sờ soạng trên người mình, điềm nhiên ra lệnh: "Anh mau đi tắm đi, lát xong thì qua phòng mẹ." Nói rồi, Mỹ Kì cầm chặt điện thoại rồi xoay người rời đi, để lại phía sau là Lưu Dịch Quân với khuôn mặt vô cùng khó chịu.
Thẩm Vân Linh ăn vận sang trọng, ngồi trên ghế sofa đặt ở giữa căn phòng ngủ.
Sau khi xem xong mấy bức ảnh của Mỹ Kì đưa đến, liền vô cùng hứng thú.
Mối hôn sự với Hoắc gia, luôn là cửa ải khó vượt qua của bà, nếu được sự hẫu thuẫn của Hoắc Tần Phong, Bạch Uyển Đồng không phải như hổ mọc thêm cánh hay sao? Bây giờ thì hay rồi, Hoắc Tần Phong trước kia rất ghét Uyển Đồng, nếu như nhìn thấy những bức ảnh này, chắc chắn sẽ chủ động huỷ hôn cho xem.
"Mỹ Kì, gọi Dịch Quân đến đây, mau đi điều tra người trong bức ảnh này cho ta."
Ánh mắt Thẩm Vân Linh loé lên tia sắc bén, gian tà, bà ta lắc qua lắc lại ly vang đỏ trên tay, thong thả nhấp một ngụm nhỏ "Uyển Đồng, mày đừng tưởng rằng có cánh thì nghĩ mình chính là phượng hoàng.
Rất nhanh thôi, tao sẽ bẻ gãy đôi cánh đó của mày."
Trường đại học A.
Suốt một tuần qua, Gia Yến vẫn kiên nhẫn dùng mọi cách tiếp cận Bách Tùng.
Rất may là
cậu không còn xua đuổi cô nữa, thái độ cũng trở nên dễ chịu hơn.
Gia Yến lưng đeo balo, đi theo bên cạnh Bách Tùng, cái miệng nhỏ của cô vẫn không ngừng luyên thuyên: "Hôm nay cậu rảnh không? Chúng ta đến đài thiên văn đi, mình phát hiện có một thứ rất thú vị ở đó, muốn cho cậu xem cùng."
"...." Bách Tùng vẫn im lặng bước về phía trước.
"Cậu thích ăn bánh hành chiên hay sủi cảo, nếu cậu chịu đi ăn cùng tôi, tôi sẽ không bám theo sau cậu nữa."
"..."
"Tôi nói.....Oáiiii!"
Bất ngờ, Bách Tùng ôm chặt lấy vai Gia Yến, xoay người đẩy mạnh cô vào phía bên trong.
Ngay tức khắc, một quả bóng từ đâu lao tới, vụt ngang qua người Bách Tùng với tốc độ cực nhanh.
Trong khi Gia Yến còn đang ngây người, thì từ xa đã vang lên giọng nói đầy hoảng hốt: "Xin lỗi, hai bạn không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Bách Tùng buông tay Gia Yến, bình tĩnh đáp lời: "Lần sau chơi để ý một chút, tránh làm người khác bị thương."
Cậu bạn nam liên tục cúi đầu e ngại: "Tôi biết rồi, thật sự xin lỗi hai bạn."
Ngay sau đó Bách Tùng cất bước đi, được chừng một đoạn, cậu đột ngột gọi tên cô:"Này! Gia Yến."
Nghe thấy tên mình, Gia Yến hớn hở lao lên trước mặt cậu: "Bách Tùng, cậu gọi tôi sao?"
"Đi ăn sủi cảo đi!"
Nghe lời đề nghị quá sức bất ngờ, Gia Yến giây kinh ngạc, ánh mắt không giấu nỗi niềm hạnh phúc mà nở một nụ cười.
Ngay sau đó, hướng người về phía cậu bạn nam tay đang ôm trái bóng rồi hét lớn: "Này cậu! Cú đá hay lắm!"
Ngay sau đó, Gia Yến vui vẻ leo lên ngồi sau xe đạp của Bách Tùng, hai người ghé vào một tiệm ăn nhỏ cách trường đại học không xa.
Sau khi ăn xong, Bách Tùng liền lạnh nhạt đề nghị: "Ăn xong rồi thì cậu tự bắt xe về, từ giờ đừng bám theo tôi nữa, tôi không có thời gian cưng chiều cậu đâu."
Gia Yến uống một ngụm nước, vội vàng hỏi: "Ơ, thế là thế nào?"
"Cậu nhớ lại lời mình đi!" Bách Tùng cau mày khó chịu.
Gia Yến rút ra chiếc khăn giấy lau miệng, bình tĩnh phân trần: "À! Đúng là tôi nói sẽ không bám theo sau cậu nữa, mà đổi lại, tôi sẽ công khai bám theo cậu, như thế là được phải không?"
Mặt Bách Tùng xám lại, trước khi đứng dậy thanh toán còn mắng Gia Yến một câu: "Đồ lật lọng." Trái lại, Gia Yến càng vui vẻ nhoẻn miệng cười.
Lát sau, trong khi Bách Tùng đang còn đang mở khoá, thì bất chợt Gia Yến ngoảnh đầu nhìn về phía bên kia đường.
Ngay tức khắc, một bóng đen lao vội vào trong con hẻm.
Trong lòng Gia Yến dâng lên dự cảm bất an, cô nhanh chóng tiến về phía Bách Tùng.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu reo lên, là cuộc gọi từ nhân viên ý tá gọi tới, nói rằng mẹ cậu đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Quá nôn nóng, Bách Tùng nhìn sang Gia Yến cuống cuồng nói: "Gia Yến cậu tự về nhé! Tôi bây giờ có việc quan trọng, cần phải đi gấp."
Gia Yến nghe được những lời từ cuộc điện thoại, nhanh chóng đoán ra được việc quan trọng của Bách Tùng, liền mạnh dạn đề nghị: "Cậu muốn đến bệnh viện bằng xe đạp này sao? Gọi taxi, tôi đi cùng cậu." Không kịp để cho Bách Tùng phản bác, Gia Yến đưa tay vẫy một chiếc đậu taxi gần đó, rồi cả hai nhanh chóng tiến đến bệnh viện.
Bác sĩ cho hay, mẹ của cậu đã phản ứng được với ánh sáng, các khớp tay chân đã có sự chuyển động rõ rệt.
Cho thấy trong thời gian tới, có thể bà sẽ sớm tỉnh dậy.
Bách Tùng không giấu nỗi niềm vui mừng, vội vàng gọi điện thoại cho Nhược San, tuy nhiên, máy cô vẫn luôn trong tình trạng thuê bao.
Lúc này, Gia Yến ngồi bên cạnh, vô tình trông thấy màn hình nền của Bách Tùng, là ảnh của Nhược San đang vui vẻ mỉm cười, trong lòng liền quặn lên cảm giác khó chịu.
Cuối cùng, cô quyết định giải toả nghi hoặc mà lên tiếng hỏi: "Bách Tùng, cô gái trong máy cậu là ai thế?"
Trầm lặng một lúc, Bách Tùng đáp lời: "Cậu hỏi làm gì?"
"Ờ thì tò mò thôi, lẽ nào quan trọng đến mức không muốn cho tôi biết sao?"
Bách Tùng nhếch miệng mỉm cười: "Ừm! Rất quan trọng, / cuộc sống của tôi đấy!"
Nghe xong, Gia Yến lại cảm giác trái tim như bị ai bóp nghẹn.
Lúc đầu, chỉ muốn biết quan hệ của bọn họ là gì, nhưng khi biết kết quả lại thấy đau lòng vô cùng, lẽ nào là cô đang đố kị, nghen tuông hay sao?
Không thể nào, không thể nhanh như vậy đã thích Bách Tùng được.
Thấy vẻ mặt khó coi của Gia Yến, Bách Tùng mới cau mày giải thích: "Cậu đang suy nghĩ cái gì thế? Đây là chị gái của tôi.".