"Uyển Đồng, em làm gì cả ngày mà tôi gọi không thèm nghe máy hả? Em có muốn tôi đến lật tung cả cái Bạch Lâm lên không?"
Vừa thấy Nhược San nhận điện thoại, Hoắc Tần Phong không kiềm chế được cơn giận dữ mà hét toáng lên.
Sau lần dây dưa từ bệnh viện về đến Hoắc gia, Hoắc Tần Phong cảm thấy rằng hình như cho Nhược San ăn nhiều quá, nên cô vừa tỏ tình hôm trước, hôm sau đã vội bỏ rơi cmn người yêu vào một xó.
Nhược San ngồi trước bàn trang điểm, mang tâm trạng nặng trĩu một bầu tâm tư, vài giây sau mới miễn cưỡng cất lời: "Hoắc Tần Phong, lát nữa chúng ta gặp nhau đi!"
Nghe Nhược San nói, cánh mày đang cau có của Hoắc Tần Phong đột nhiên giãn ra.
Anh vui đến độ bất giác nhoẻn miệng cười, thong thả tựa lưng vào chiếc ghế xoay: "Tôi có thể xem đó là lời đề nghị hẹn hò được không?"
"Ừm! Tuỳ anh!"
"Vậy bây giờ tôi đến đón em, chúng ta cùng nhau đi ăn."
"Không cần đâu, em đã ăn rồi, anh muốn đến đâu thì nhắn địa chỉ em sẽ qua."
"Uyển Đồng, em đi giao dịch hàng nóng hả? Có ai hẹn hò kiểu như em không?"
"Vậy...vậy tối, anh hãy qua chung cư đón em."
Hoắc Tần Phong vừa tắt máy, thì cùng lúc Long Phi từ bên ngoài vội vàng gõ cửa bước vào, chất giọng lên cao lảnh lót.
"Hoắc tổng, ngài xem này, theo lời ngài, tôi vẫn luôn cho người quan sát mọi biến động của Bạch Lâm, nhưng mấy hôm nay tình hình ở đó rất lạ.
Mặc dù thông tin chưa được hé lộ, nhưng nhìn vào số liệu thống kê cho thấy, hiện tại tiểu thư Uyển Đồng đã bị đẩy xuống vị trí thứ , đứng trước cô ấy là Bạch Lăng Đằng, con trai duy nhất của Bạch Lâm Cảnh, lượng phiếu ủng hộ cậu ta rất lớn.
Và kì lạ hơn cả là người đứng đầu, nắm trong tay phân nửa cổ phiếu vàng, mặc dù không có quyền tham gia quản lí Bạch Lâm, nhưng lại là nhân tố quan trọng chi phối toàn bộ tài chính ở đó."
Hoắc Tần Phong nhìn vào bảng số liệu mà Long Phi đưa cho, gương mặt trở nên suy tư khó đoán: "Tra ra được danh tính của kẻ nắm giữ không?"
Long Phi bất lực lắc đầu: "Không thưa ngài, mọi sự giao dịch, hay thu mua cổ phiếu đều dưới mật danh là S, tất cả đều không để lộ một thông tin nào."
Đột nhiên, cánh mi Hoắc Tần Phong khẽ lay động, ánh mắt phóng ra tia cảnh giác: "Long Phi, giúp tôi điều tra một người."
"Là ai vậy Hoắc tổng?"
"Nguyệt Dực, thư kí của Bạch Uyển Đồng."
giờ phút tối, khu chung cư cao cấp của Bạch Uyển Đồng.
Hoắc Tần Phong mở sẵn cửa xe, đứng chờ Nhược San dưới khuôn viên.
Trên tay còn cầm theo một bó hoa hồng tươi vô cùng rực rỡ, có thể thấy vẻ mặt hạnh phúc lộ rõ trên khuôn mặt anh, ngay khi Nhược San bước đến gần, Hoắc Tần Phong liền ngượng ngùng lên tiếng:
"Cái này...!tặng em!"
Trong lòng Nhược San vừa tìm được chút khí thế mạnh mẽ, liền bị hành động của Hoắc Tần Phong làm cho suy yếu, phản ứng cũng trở nên chậm chạp hơn.
Hoắc Tần Phong trông thấy Nhược San ngây ngốc đứng nhìn, liền lo lắng hỏi: "Em...không thích hoa sao?"
Nhược San vội vàng lắc đầu: "Không phải! Em rất thích! Cảm ơn anh." Nói rồi cô đưa tay đỡ lấy bó hoa, nhanh chóng bước lên xe.
Được chừng một đoạn, Hoắc Tần Phong mới quay sang ôn nhu hỏi cô: "Em muốn đi đâu?"
"Đến nơi nào hóng gió một chút đi!"
"Vậy đến bờ sông Dream nhé? Ở đó khung cảnh rất đẹp, có thể ngắm nhìn được toàn cảnh thành phố."
"Vâng! Vậy đến đó đi!"
Ngồi trong xe, tâm can Nhược San như một mớ hỗn độn, cô không biết phải mở lời như thế nào, cũng không dám nghĩ đến phản ứng của Hoắc Tần Phong ra sao? Hai bàn tay cứ thế bấu chặt vào nhau đầy căng thẳng.
Trong khi đó, Hoắc Tần Phong vẫn giữ nét mặt vô cùng hạnh phúc, chốc chốc nhìn về phía cô với ánh mắt âu yếm.
"Uyển Đồng...Uyển Đồng...Bạch Uyển Đồng?"
Nhược San đột ngột giật mình phản ứng: "Hả?...anh gọi em sao?"
"Còn ai khác ngoài em hả? Sao em cứ như người mất hồn thế?"
"À...em đang suy nghĩ lung tung thôi, có chuyện gì vậy?"
Hoắc Tần Phong nhìn về phía trước một cách khó chịu, bực bội trả lời: "Anh đang nghĩ đến việc mua một toà nhà khác, giúp em tránh xa khỏi tên thư ký đó ra."
"Tại sao?" Nhược San nhíu mày nghi hoặc.
"Bởi vì anh không thích hắn ta, không thằng đàn ông nào chịu đựng được việc để vợ chưa cưới ở gần với một thằng khác đâu."
"Anh đừng vô lý."
"Có lý với anh là được.
Nếu em vẫn muốn ở chổ đó, thì anh sẽ cho hắn ta nghỉ việc."
"Em đã nói rồi, Nguyệt Dực là thư kí của em, bất luận thế nào, anh cũng không có quyền đuổi anh ấy."
KÉTTTTT
Chiếc xe đột ngột phanh gấp, phía trước đã là con đường ra đến bờ sông Dream.
Xung quanh cảnh vật có chút thơ mộng, huyền ảo.
Xen lẫn đó là không gian yên ắng đến vắng lặng.
Hoắc Tần Phong tay nắm chặt vô lăng, khuôn mặt phút chốc trở nên khó chịu, anh cất giọng lạnh nhạt chất vấn: "Em đang bảo vệ hắn?"
Nhược San thu hết can đảm, không trả lời câu hỏi đó của Hoắc Tần Phong, trái lại gương mặt liền trở nên lạnh lùng vô cảm, buông lời đề nghị nhẹ nhàng mà dứt khoát: "Tần Phong, chúng ta chấm dứt ở đây đi!"
Không phải là chia tay, vì chia tay vẫn có thể quay lại đó thôi.
Nhưng đây là chấm dứt, có nghĩ là hoàn toàn kết thúc có phải không?
"Em đang nói cái quái gì vậy? Em có biết mình vừa nói gì không?"
Nhược San run sợ đến mức không dám nhìn vào Hoắc Tần Phong, cố gắng giữ vững sự bình tĩnh bên ngoài, mà nhắc lại lời mình: "Em muốn anh và em, chấm dứt tất cả tại đây, đồng nghĩa với việc, sẽ không có hôn lễ nào diễn ra cả."
Bàn tay của Hoắc Tần Phong cơ hồ đã nổi hết gân lên, anh không nhìn cô, nhưng ánh mắt lạnh lẽo, tựa như mũi băng xuyên thủng vào tận tim cô vậy.
"Tại sao?"
Nhược San thấy huyết quản khô lại đến mức nóng ran, cô khó khăn phát ra từng câu như muốn bóp nghẹn lấy chút hơi thở cuối cùng của mình: "Hoắc Tần Phong, con người ta khi đã đạt được thứ mình muốn chinh phục, thì nhanh chóng cũng sẽ thấy rất nhàm chán.
Và em, cũng không ngoại lệ."
Hoắc Tần Phong khẽ nhếch miệng cười châm biếm: "Ý em muốn nói, chỉ coi tôi là món đồ chơi? Bạch Uyển Đồng, em nên cẩn trọng lại lời nói của mình.
Tôi yêu em, không có nghĩa là sẽ tha thứ việc em xem thường tôi đâu."
Nhược San đè nén tâm trạng khó khăn, thở hắt một hơi: "Vậy nói một cách đơn giản, em không còn hứng thú với anh nữa."
"ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ LÝ DO TÔI MUỐN NGHE! LẼ NÀO, EM TỪ CHỐI TÔI LÀ VÌ TÊN THƯ KÝ CHẾT TIỆT ĐÓ!"
Đột nhiên Hoắc Tần Phong hét toáng lên, làm Nhược San không tránh khỏi kinh sợ mà nép chặt người vào lưng ghế.
Đến lúc này, cô biết không thể quay đầu lại được nữa, đành nuốt xuống một ngụm khí lạnh, nhìn thẳng vào khuôn mặt giận dữ của Hoắc Tần Phong, không chút do dự mà trả lời: "Đúng vậy! Là em đã yêu anh ấy, là em đã yêu Nguyệt Dực."
Phút chốc thế giới xung quanh Hoắc Tần Phong sụp đổ hoàn toàn, trái tim mới chớm nở đã bị dẫm đạp đến tan nát.
Lần đầu biết yêu, lại là lần đầu bị người mình yêu phản bội.
Anh thu hết mọi sự lạnh lẽo, đáy mắt chỉ còn đọng lại vẻ đau đớn, tuyệt vọng.
Vài giây sau, anh gằn lên từng từ giận dữ:
"Xuống xe!"
Nhược San ngỡ ngàng nhìn Hoắc Tần Phong.
"Tôi nói cô xuống xe!"
Nhược San thấy sống mũi mình bắt chợt xộc lên cảm giác khó chịu, tiếp sau đó là khoé mắt cay xè.
Cô liền vội vàng tháo dây an toàn bước xuống, trước khi nước mắt kịp trào ra.
Ngay lập tức, Hoắc Tần Phong đạp ga phóng đi, bỏ mặc Nhược San một mình đứng đó.
Cô là người gây ra thương tổn cho Hoắc Tần Phong, mà bản thân lại mang cảm giác đau đến mức tê dại, không thể kiềm chế thêm được nữa, Nhược San oà lên khóc như một đứa trẻ.
Nguyệt Dực ngồi trong xe cách đó không xa, trông thấy dáng vẻ đáng thương đó, liền không chịu được mà bước tới, ôm chặt lấy Nhược San vào lòng.
Nhược San tựa hồ không còn chút sức lực nào, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy rất khó khăn, cô mím chặt môi, nấc lên từng tiếng: "Nguyệt Dực...thật sự rất đau.....đau lắm!"
Bàn tay Nguyệt Dực khẽ vuốt lên mái tóc cô, đáy mắt hiện rõ sự bi ai.
Bởi trong khoảnh khắc này, trái tim anh cũng không còn nguyên vẹn nữa rồi.
"Đừng lo! Có tôi ở đây!"
Từ xa, ánh mắt Hoắc Tần Phong như quỷ vương, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người đang ôm nhau phía trước.
Khóe miệng anh giật giật vài cái, ngay lập tức bàn tay nắm chặt lấy vô lăng, không một chút do dự, liền đạp ga lao thẳng vào bọn họ..