Bảo Bối Em Là Ai

chương 80: em đợi anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh nắng dịu nhẹ, mỏng manh xuyên qua ô cửa kính vào bên trong căn phòng, mang theo hương vị tinh khiết của buổi sớm mùa hạ.

Nhược San mệt mỏi lay động cánh mi cong diễm lệ, do hôm qua bị Hoắc Tần Phong dày vò đủ kiểu xấu xa trong nhà vệ sinh, nên thành ra cơ thể cô bây giờ không khác gì rơi từ trên bậc thang xuống, toàn thân đều trở nên đau nhức.

Nhìn phía bên kia giường chỉ còn lại một khoảng trống, tâm trạng cô liền có chút hụt hẫng.

Sau giây phút tĩnh lặng, cô khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của Gà Rán, rồi từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh.

“Tần Phong! Tần Phong!”

Cô gọi hai tiếng vẫn không thấy Hoắc Tần Phong đáp lời, lúc này mới phát hiện ra điện thoại và chìa khoá xe đã không còn trên bàn nữa, mà thay vào đó, chỉ có mảnh giấy nhỏ được anh đặt lại ở bên dưới cốc nước.

Cô xỏ đôi dép màu trắng, bước nhanh đến chiếc bàn bên cạnh đầu giường, cầm vội mảnh giấy lên xem.

“Nhược San, anh có chuyện quan trọng cần phải giải quyết, một tuần nữa sẽ quay về.

Em và Gà Rán nhớ giữ gìn sức khoẻ, yêu hai bảo bối của anh nhất trên đời.”

Bàn tay cô chợt run lên, phút chốc sự bất an lại lan tỏa khắp tâm trí.

Anh lại đi rồi! Tại sao có chuyện gì mà không thể nói với cô được, chẳng lẽ khoảng cách này cô vẫn không với tới được hay sao?

Trong khi cô đang còn miên man suy nghĩ, thì đột nhiên cánh cửa hé mở, Đường Thẩm bất ngờ bước vào bên trong.

Ngay lập tức, Nhược San vò chặt mảnh giấy trong tay, nhanh chóng lấy lại trạng thái ban đầu.

“Nhược San, Gà Rán sao rồi? Thằng bé có còn đau nữa không?”

Đường Thẩm vừa hỏi vừa bước đến bên cạnh Gà Rán, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu bé để kiểm tra.

Nhược San hít một hơi dài, bình thản đáp: “Không sao rồi mẹ! Chỉ là rối loạn tiêu hoá thôi, đợi Gà Rán dậy chúng ta có thể xuất viện ra về.”

Đường Thẩm đảo mắt nhìn quanh, sau đó cười nhạt một tiếng, ý tứ mỉa mai: “Cậu ta đã đi rồi sao? Hừ! Nhanh như vậy đã vội đi rồi! Còn không thèm đợi thằng bé tỉnh dậy nữa, vậy mà cha cha con con ngọt xớt.”

Cô nuốt cay đắng vào lòng, cố gắng ổn định tâm trạng nói: “Tần Phong là có việc quan trọng cần phải giải quyết, xin mẹ hãy hiểu và cho anh ấy thêm chút thời gian nữa.”

“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, con nghĩ mình sẽ giữ được chân cậu ta sao?” Đường Thẩm đứng lên, rót ra một cốc nước ấm, khó chịu hỏi.

Nhược San bước tới nắm lấy tay bà, cô không trả lời câu hỏi đó, chỉ mạnh mẽ đáp:

“Mẹ! Người con đã lựa chọn, tuyệt đối sẽ không khiến mẹ phải thất vọng.”

Nhìn thấy tia sáng trong đôi mắt của cô, Đường Thẩm chỉ biết lắc đầu ảo não.

Sau khi xuất viện trở về, chiều hôm ấy, trong khi mẹ con Nhược San còn đang dạo chơi ở cửa hàng cho thuê hán phục, thì Đường Thẩm ở nhà bất ngờ nhận được cuộc gọi đến từ Hoắc Tần Phong.

Ngay khi vừa bắt máy, bà đã nghe thấy hai tiếng “mẹ vợ”, liền bực mình hỏi: “Cậu gọi tôi có chuyện gì vậy? Còn nữa, ai là mẹ vợ của cậu?”

Hoắc Tần Phong sợ bà tắt máy, liền vội vàng nói ngay: “Mẹ vợ! Nhược San, cô ấy có ở đấy không ạ! Con có chuyện này muốn nói riêng với mẹ.”

Đường Thẩm liếc mắt về phía cửa, sau đó thận trọng bước vào phòng của mình, bản thân bà cũng muốn xem coi Hoắc Tần Phong muốn nói gì, nhưng lại ra vẻ miễn cưỡng hỏi:

“Không có! Cậu muốn nói gì thì nói đi! Đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Đầu bên kia im lặng vài giây, rồi giọng nói day dứt chợt vang lên:

“Mẹ! Hơn năm trước con và Nhược San đã xảy ra rất nhiều chuyện dẫn đến những hiểu lầm đáng tiếc, để rồi con và cô ấy mỗi người một nơi.

Sau đó, cứ như ông trời đang muốn trừng phạt con vậy, hôm Nhược San sinh Gà Rán, con trên đường đến Giang Tô thì xảy ra tai nạn, con may mắn giữ được mạng sống, nhưng quá trình hồi phục thì không dễ dàng chút nào.”

Nghe đến đây, Đường Thẩm liền cười mỉa mai một tiếng, nói:

“Rồi sao? Cậu định kể tôi nghe những khó khăn của cậu hả? Cậu tưởng Nhược San nó sung sướng lắm phải không? Suốt nửa năm trời nó bị trầm cảm, đêm nào cũng khóc lóc gọi tên cậu, cơm không ăn, đến con cũng sợ không muốn bế, cả người chỉ còn một nắm da khô, nếu như không có Nguyệt Dực ở bên cạnh chăm sóc, cậu tưởng con bé có thể hồi phục được như bây giờ sao?”

Hoắc Tần Phong nắm chặt điện thoại trong tay, phút chốc một mảng băng gạt đang quấn trên mắt đã ướt đẫm, anh vội ngẩng đầu, cố nuốt ngược đau đớn vào trong.

“Mẹ! Là lỗi của con, con đã không thể ở bên cạnh cô ấy lúc khó khăn nhất, nhưng mẹ yên tâm, cả một đời sau này, con sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu uỷ khuất thêm nữa.”

Trầm lặng vài giây, Đường Thẩm thở dài nói: “Tôi tin cậu được sao? Chẳng phải còn chưa làm được gì, cậu đã vội bỏ chạy đó thôi?”

Hoắc Tần Phong vì không muốn Đường Thẩm hiểu nhầm thêm nữa, nên đành miễn cưỡng nói ra sự thật:

“Mẹ, thật ra vì ảnh hưởng của vụ tai nạn, nên mắt con vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cần phải trải qua một cuộc phẫu thuật nữa mới có thể kết thúc điều trị.

Chuyện này con không dám nói ra vì sợ Nhược San sẽ lo lắng, nên trong thời gian tới, mẹ hãy giúp con để ý đến tâm trạng của cô ấy, con thật sự biết ơn mẹ rất nhiều.”

Nghe xong, trong lòng Đường Thẩm quả thật đã có chút dao động, bà ngồi trên giường, đưa mắt nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ, giọng nói ra không còn gay gắt nữa:

“Cậu..., vẫn phải phẫu thuật nữa sao? Có nguy hiểm đến tính mạng không? Cậu làm sao thì làm, để mẹ con Gà Rán buồn vì cậu là không xong với tôi đâu.”

"Bịch!"

Một tiếng động lớn từ phía sau lưng Đường Thẩm vang lên, bà giật mình quay đầu nhìn về phía cửa, liền trông thấy Nhược San đã đứng ở đó từ bao giờ, bên dưới chân cô, là túi hoa quả còn đang lăn tung toé.

Cô ngay lập tức lao về phía Đường Thẩm, không nói lời nào mà vội giật lấy chiếc điện thoại trên tay bà, hét lớn:

“Hoắc Tần Phong! Là anh sao?”

“...”

“Anh dám tắt điện thoại thì đừng bao giờ nhìn mặt em nữa!”

Trầm lặng vài giây, anh mới đáp lời cô: “Anh nào dám!”

Sự ấm ức như con sóng lớn dâng cao, phút chốc trào thành hai dòng ấm nóng chảy trên gò má Nhược San, cô tức giận gào lên:

“Hoắc Tần Phong! Anh được lắm! Anh rốt cục coi em là gì hả? Tại sao những chuyện như vậy anh có thể giấu em được? Em không đáng để được biết hay sao? Con người anh từ bao giờ lại ích kỷ như thế? Anh muốn đến thì đến, muốn rời đi liền rời đi, tim em đâu phải bằng đá mà không biết đau.

Em lo lắng, còn hết lòng tin anh như vậy, thế mà anh một câu cũng không muốn nói cho em biết, Tần Phong...!anh rốt cục là còn yêu em nữa không?”

Cô ngồi bệt xuống sàn, run run cơ thể mỏng manh khóc nấc lên.

Cô rất sợ, lại sợ mất anh thêm lần nữa, cảm giác này giống hệt với ngày cô nhận được tin anh gặp nạn vậy, sự đau đớn và dằn vặt lại bắt đầu ăn mòn trái tim cô.

Cổ họng Hoắc Tần Phong nghẹn ứ, anh khó khăn cất lời trấn an:

“Nhược San, chính vì biết em sẽ như thế này, nên anh mới không dám nói cho em biết, thật ra anh vẫn còn lần kiểm tra cuối, lần này chỉ là ổn định lại việc ghép giác mạc của năm trước thôi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Cô quệt vội dòng nước mắt, hít vào vài cái rồi giở giọng hờn trách:

“Còn Anna thì sao? Cũng đi cùng anh hả? Tại sao cô ấy thì được còn em thì không?”

Hoắc Tần Phong cười nhẹ một tiếng, trêu chọc cô: “Em đang ghen sao?”

Cô không chút do dự thừa nhận: “Chính là đang ghen mới thế đấy!”

Không gian im lặng vài giây, trong đầu cô liền nghĩ ngay đến chuyện Hoắc Tần Phong chắc đang là tìm cách tấp vô lề, nào ngờ anh lại mạnh tay cua gấp.

“Cô ấy là bác sĩ riêng của anh, lần trước do anh quyết định về sớm, Anna sợ xảy ra chuyện nên mới bay về cùng.”

Cô: “...”

“Không tin sao?”

Cô e ngại giải thích: “Lần trước em còn lườm cô ấy một cái, nghĩ lại thấy thật đáng sợ.”

Cảm nhận được đầu dây bên kia đang cười, cô vội vàng trách mắng: “Còn không phải do anh sao?”

“Được rồi là anh sai, đợi khi nào về, anh sẽ ngoan ngoãn leo lên giường chờ em xử lý vậy.”

Nghe thấy anh đùa giỡn, cô liền ngại ngùng mắng: “Cái đồ vô liêm sỉ này, có biết xấu hổ không hả? Không sợ người khác nghe thấy sao?”

Hoắc Tần Phong cười vui vẻ: “Yên tâm chỉ có mình anh thôi! Bây giờ anh phải đi gặp bác sĩ rồi, hẹn gặp lại bảo bối một tuần sau nhé! Đến lúc đó, anh nhất định sẽ để em dày vò cả đêm.”

Cô muốn mắng anh vài câu, rồi lại chẳng nở, bao nhiêu lời muốn chất vấn đều nuốt ngược vào trong, sau cùng chỉ nói được vài từ:

“Ừm… em đợi anh.”

Hoắc Tần Phong vừa tắt máy, đám người mặc áo blouse bên cạnh đã nhanh nhẹn cất lời:

“Ngài Daniel, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”

Sau cái gật đầu của anh, bọn họ liền bắt tay ngay vào công việc.

Long Phi trước khi cầm điện thoại của Hoắc Tần Phong bước ra bên phòng phẫu thuật, liền rùng mình một cái, đưa tay vuốt ngực trấn an bản thân.

“Thật đáng sợ! Cũng may tâm hồn này còn chưa bị Hoắc Tổng vẩn đục.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio