Lúc Lộ Triệt Minh trở lại trên xe, Tư An Húc đã khôi phục mặt đầy dửng dưng, chẳng qua là Lộ Triệt Minh quen thuộc anh nên rõ ràng cảm nhận được, thần sắc dửng dưng kia của anh che giấu đi vẻ lạnh lùng.
“Tổng giám đốc, nhặt xong rồi, một từ không thiếu!” Lộ Triệt Minh hai tay run run đem tiền đưa cho Tư An Húc.
Vốn tưởng rằng Tư An Húc sẽ không nhận, nhưng mí mắt Tư An Húc lại cũng không giơ lên, trực tiếp đưa tay nhận lấy vạn tệ kia, khiến Lộ Triệt Minh còn sửng sốt một hồi lâu.
Anh cảm thấy anh đã là hiểu rõ nhất Tư An Húc rồi, nhưng có thể vẫn là hoàn toàn không theo kịp tâm tình của Tư An Húc.
“Làm sao? Còn không lái xe, hay là nói vạn tệ này tôi không nên cầm?”Tư An Húc ngước mắt nhìn lướt qua Lộ Triệt Minh, cứ như vậy nhàn nhạt một cái, khiến Lộ Triệt Minh không nhịn được lại run rẩy một chút, lỗ mũi nhột một cái, thiếu chút nữa không nhịn được hắt hơi một cái.
Anh vội vàng đưa tay xoa xoa lỗ mũi, nhanh chóng ngồi vào tay lái, lái tới tập đoàn Húc Dương.
vạn tệ là cái gì, thì giống như Tư An Húc vừa mới cùng Tần Minh Nguyệt nói câu nói kia vậy, vạn tệ này, ngay cả một cái đinh ốc xe anh cũng không mua nổi, nhưng chính vạn tệ tầm thường này, nhưng cứ thế quăng lên người Tư An Húc.
Theo lý mà nói, bây giờ Tự An Húc thấy vạn tệ này, lửa giận trong lòng hẳn là hừng hực thiêu đốt, ba vạn đồng ấm ức như vậy, Tư An Húc lại muốn anh nhặt về một tờ không thiếu, còn cầm lấy trên tay.
Mặc dù không biết Tư An Húc muốn làm gì, nhưng Lộ Triệt Minh lại biết, đoán chắc Tần Minh Nguyệt phải gặp xui xẻo.
Tần Minh Nguyệt hoàn toàn không biết chuyện xảy ra sau đó, cô vội vã ra quán cà phê cửa, bước đi nhanh không mục đích.
Lúc đang tức giận, cô ra khỏi quán cà phê đã cô sớm quay đầu lại nhìn một cái, lúc bắt gặp ánh mắt u ám củaTư An Húc, sau đó chạy mất dép.
Cô vốn cũng không phải là người gan lớn gì, nếu không cũng sẽ không ở Lưu gia chịu đựng cáu kỉnh và xoi mói của Lưu Chính Khải nhiều năm như vậy.
Bây giờ càng nghĩ càng sợ, cảm thấy cô nhất định bị cái gì đó nhập, nếu không làm sao làm bậy chuyện lớn gan tới như vậy.
Tần Minh Nguyệt càng nghĩ càng đau đầu, cô không nhịn được vỗ mấy cái vào đầu mình, trên mặt tràn đầy thần sắc hối tiếc, nhưng cũng mặc kệ sao phải hối tiếc, chuyện cũng làm, thời gian cũng sẽ không quay lại để cô không làm chuyện này.
Sờ túi mình không có một đồng, Minh Nguyệt khẽ thở dài một hơi, người không có đồng nào, nhìn chung quanh một lát, con trai không biết tung tích, trời đất này bao la, nhưng thật giống như không có chỗ cho cô dung thân vậy.
Gọi điện thoại cho chú Lý, kêu chú Lý tới đón cô, thời điểm Tần Minh Nguyệt chờ đợi, đột nhiên nghĩ tới hai tháng đứa trẻ uống sữa cô, cũng không biết đứa bé kia thế nào, tuy nói cùng mình không có quan hệ máu mủ, nhưng dù sao cũng là uống sữa mình lớn lên, tâm tư Tần Minh Nguyệt vô cùng lo lắng đứa bé kia, đồng thời cũng rát muốn gặp đứa bé kia một chút.
Không biết có phải hôm nay suy nghĩ nhiều quá hay không, lúc ngồi vào trên xe chủ Lý, Tần Minh Nguyệt do dự hồi lâu, vẫn yếu ớt lên tiếng: “Chú Lý, chú có nhìn thấy tiểu thiếu gia chưa?”Lý Hạo nghe vậy, theo bản năng từ kính chiếu hậu nhìn Tần Minh Nguyệt một cái, chỉ thấy thần sắc của Tần Minh Nguyệt mặc dù có chút thấp thỏm, thế nhưng đáy mắt trong suốt lại khiến Lý Hạo tin tưởng, chẳng qua là cô đơn thuần muốn biết một chút, tiểu thiếu gia hai tháng đã uống sữa mình mà thôi.