Sau khi Lộ Triệt Minh lui ra ngoài, Tư An Húc không hề nhìn Tư Kim Nguyên, anh cầm một bản tài liệu trên bàn cúi xuống nhìn, lúc cúi đầu xuống đã chặn lại sự giễu cợt trong sâu thẳm mắt anh.
Anh biết người chú “tốt bụng” này của mình nếu không có việc gì sẽ không tìm đến đây.
Tư Kim Nguyên thấy Tư An Húc đến một ánh nhìn cũng không nhìn ông ta, sắc mặt trở nên u ám và đen lại.
Ông ta trước giờ không ưa Tư An Húc, dựa vào cái gì mà hậu bối lại có thể lấn át ông?Đây là do lão gia tử thiên vị.
Nhưng nghĩ đến chuyện tiếp theo đây, Tư Kim Nguyên tâm trạng vui vẻ hẳn lên, để xem ai mới là người cười đến cuối cùng.
“An Húc, cháu bận lắm sao? Có cần chú giúp không?”Tư Kim Nguyên mặc dù tâm trạng phấn chấn lên rất nhiều khi nghĩ đến chuyện kia, nhưng khi hỏi Tư An Húc câu này tâm trạng lại không tốt nữa.
Vì sao?Chẳng phải là VÌ, mặc dù trong nhà họ Tư ông ta có địa vị cao hơn Tư An Húc nhưng trong tập đoàn Húc Dương ông bị Tư An Húc lấn át, ngay cả văn kiện quan trọng cơ mật của công ty ông ta cũng không có cơ hội tiếp cận.
Nghĩ đến chuyện này, Tư Kim Nguyên nghiến răng, hận là không thể đuổi Tư An Húc ra khỏi đây ngay lập tức rồi ông ngồi vào vị trí của Tư An Húc.
Trước khi đổi vị trí, Tư Kim Nguyên nhất định không dám làm như vậy, dù sao sau khi Tư An Húc nhận chức, thành tích kinh doanh của tập đoàn Húc Dương đã tăng lên gấp nhiều lần, có thể nói Tư An Húc đã đưa tập đoàn Húc Dương lên vị thế mới cho nên phần lớn cổ đông của công ty đều đứng về phía Tư An Húc.
Dù sao chẳng ai vượt qua được sức hấp dẫn của tiền bạc.
Nhưng giờ thì khác, lão gia tử đã quyết định phải có con nối dõi mới được chính thức kế nhiệm tập đoàn Húc Dương, chưa đầy ba tháng nữa là đến lễ thừa kế chính thức, cho dù Tư An Húc lập tức tìm người phụ nữ nào đó để sinh con thì cũng không kịp.
Biết được điều này, Tư Kim Nguyên cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, ngoài Tư An Húc ra thì ông là người duy nhất kế nhiệm của tập đoàn Húc Dương, chỉ cần chờ ba tháng nữa thì tập đoàn sẽ là của mình rồi.
Chính vì như vậy mà bây giờ Tu Kim Nguyên mới dám không coi trọng Tư An Húc nữa.
“Không dám làm phiền chú, không biết chú vội vàng đến đây tìm cháu là có chuyện gì?”Tâm tư của Tư Kim Nguyên từ lâu Tư An Húc đã nhìn ra, chẳng qua bây giờ Tư An Húc thể hiện ra bên ngoài rõ hơn mà thôi.
Có điềuChú hề nhảy nhót sao phải bận tâm!“An Húc à, còn chưa đầy ba tháng nữa là đến lễ nhận chức, cháu chuẩn bị đến đâu rồi?”Tư Kim Nguyên quan tâm đến chuyện người nối dõi với ánh mắt đắc ý.
Đây rõ ràng là chồn chúc tết gà”, không phải lòng tốt gì.