Edit by Chang
Pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn rực rỡ như trước, một tia sáng xẹt qua phía chân trời, chiếu rọi lên trêи khuôn mặt bọn họ.
Sau khi pháo hoa bị bóng đêm cắn nuốt, Cố Bắc Thần nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu nói: “Thật xin lỗi, anh đã kết hôn rồi.”
Vưu Kỳ San sửng sốt, cô ta cứng đờ run rẩy bắt lấy tay Cố Bắc Thần. Trong đôi mắt sáng như sao trời kia không khỏi có nước mắt lăn xuống, rơi xuống thật mạnh trêи tay anh.
Cô ta chậm rãi buông lỏng tay ra, lui về phía sau một bước. Quay đầu đi, khẽ cười một tiếng rồi yên lặng dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt.
Cô ta lắc đầu, nói: “Em, em nên nghĩ tới từ trước nhỉ, chỉ là, chỉ là em nghĩ có lẽ, có lẽ…” Nói xong, cô ta cười khổ một tiếng, chỉ biết cười, nhưng nước mắt lại không ngăn được chảy ồ ra ngoài, cô xoay người không nhìn anh. Cố Bắc Thần lăn nhẹ yết hầu, trầm mặc nhìn cô.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Vưu Kỳ San quay đầu lại nhìn về phía anh: “Anh, anh vẫn tốt chứ?”
“Ừ.” Cố Bắc Thần gật gật đầu.
Vưu Kỳ San nhìn anh, vẫn không nhịn được trầm mặc chốc lát, sau đó mới cười nhạt: “Vậy, vậy là tốt rồi.”
Cố Bắc Thần thở dài thật sâu, nói: “Không còn sớm nữa, em đi nghỉ ngơi sớm một chút đi. Anh cũng phải về nhà.”
Truy cập dtruyen để đọc truyện nhanh và đầy đủ nhất.
“Anh, yêu cô ấy sao?”
Cố Bắc Thần nhìn cô ta, không nói gì.
Vưu Kỳ San mím môi, nhìn anh, nói: “Về nhà… Em nhớ mình biết anh lâu như vậy rồi, nhưng anh chưa từng nói ra từ này, nên em rất rất tò mò, rốt cuộc anh lựa chọn cô gái thế nào làm vợ mình?”
Cố Bắc Thần thở dài: “Thật ra cô ấy là một cô gái rất đơn giản, không có gia thế bối cảnh hiển hách. Cô ấy là người không cẩn thận xông vào thế giới của anh.”
“Chỉ, chỉ như vậy thôi sao?” Hiển nhiên câu trả lời của Cố Bắc Thần làm cô ta hơi bất ngờ.
Cố Bắc Thần gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Vưu Kỳ San nhìn anh, chỉ trầm mặc.
Một tay Cố Bắc Thần cắm trong túi quần, thốt lên: “Vốn dĩ anh cũng định ngày mai gặp nhau sẽ dẫn cô ấy đến làm quen với các em một chút. Anh hy vọng các em có thể trở thành bạn bè. Được rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút, anh thật sự phải đi.”
Vưu Kỳ San không nói gì, Cố Bắc Thần nhìn cô ta, sau đó trầm mặc xoay người đi về phía cửa…
Cố Bắc Thần cũng không trực tiếp lái xe rời đi, mà ngồi trong xe hút hết hai điếu thuốc, anh cầm lấy điện thoại trong tầm nhìn thời gian, đã giờ phút.
Anh hút xong hơi cuối cùng, bóp lấy vụn thuốc kia. Mùi thuốc lá làm anh tỉnh táo hơn không ít, anh thừa nhận, vừa rồi có một khoảnh khắc nào đó, anh suýt nữa lạc lối.
Về đến nhà mở cửa, anh vẫn thấy đèn trong phòng khách sáng lên.
TV đang chiếu tiết mục quảng cáo, mà Hạ Mạt Tâm ôm gối nằm trêи sô pha ngủ rồi.
Cô vẫn đang đợi anh, chuyện này khiến anh hơi rất ngờ.
Anh thay giày, nhỏ giọng đi đến bên cạnh cô, ngoài ý muốn làm Hạ Mạt Tâm bừng tỉnh.
Cô mở to mắt: “Anh về rồi à.”
Cố Bắc Thần cười cười, ngồi xổm xuống đối diện với cô, nhìn thẳng: “Đánh thức em à? Sao lại ngủ ở đây?”
Hạ Mạt Tâm nhìn anh, sửng sốt trong chốc lát: “Chờ anh về đấy.”
Nói xong, cô ngồi dậy, hỏi: “Anh đói bụng không? Hay em nấu đồ ăn khuya cho anh nhá?”
“Oke.”
Hạ Mạt Tâm nhìn anh, cắn cắn môi, cuối cùng duỗi tay lấy viên kẹo đặt trêи bàn trà một nhét vào trong tay Cố Bắc Thần.
“Gì thế em?” Cố Bắc Thần hỏi.
Hạ Mạt Tâm cười đứng lên đi vào phòng bếp: “Mấy chú gấu trong công viên giải trí phát kẹo đấy, ăn vào sẽ mang đến vận may đó nha.”