Edit by Chang
Hạ Mạt Tâm nướng cá xong rồi đưa cho Cố Bắc Thần: “Anh này.”
Cố Bắc Thần cười nhận lấy, cắn một ngụm, nói: “Ừm, hương vị không tồi đấy.”
“Thật đấy à.” Hạ Mạt Tâm nghe thấy thế thì rất vui.
Cố Bắc Thần thấy trêи tay cô dính đầy dầu mỡ, anh lấy khăn giấy lau sạch cho cô, nói: “Em đi rửa tay đi, xem em dơ thấy mồ kìa.”
Nghiên Húc bên cạnh chua lòm cười nói: “Này này này, đừng có thân mật thế kia chứ, ai, sao lại không có mống nào nướng cho tôi mấy xâu kia hả.”
Hạ Mạt Tâm nhìn Nghiêm Húc, sau đó nở nụ cười đưa mấy xâu còn lại trong tay cho anh ta: “Còn mấy xâu này, cho anh đấy.”
“Oa! Thật à? Bắc Thần, chắc anh không ghen đâu nhỉ?”
Cố Bắc Thần không nói gì, Hạ Mạt Tâm lập tức đáp: “Sao mà thế được, cho anh thì anh cứ ăn đi. Tôi đi rửa tay trước.”
Nói xong cô liền đứng lên, cố Bắc Thần muốn người giúp việc dẫn cô đi toilet. Vưu Kỳ San bên cạnh đã vội nói: “Đúng lúc em cũng muốn đi, để em dẫn theo cô ấy luôn.”
Cố Bắc Thần nhìn cô ta, sau đó cười gật gật đầu: “Được, các em đi đi.”
Thấy các cô vào biệt thự, Cố Ngữ Hi trực tiếp ném mấy cái xương gà trong tay lên mặt Nghiên Húc: “Anh không có tay để nướng à, hừ.”
Khuôn mặt Nghiêm Húc uất ức muốn chết: “Em làm mịa gì thế hả! Ném bẩn hết rồi, có biết rất mất vệ sinh không thế?”
Anh ta có thói ở sạch, cho nên lúc này trêи mặt hiện lên vẻ nhăn nhó.
“Anh còn dám nói à!” Cố Ngữ Hi cắn răng trừng mắt với anh ta…
Cố Bắc Thần bình tĩnh nhìn bọn họ, trầm mặc một lát sau mới nói: “Hiện tại các cô ấy đều không ở đây, các người muốn nói gì thì nói đi.”
Cố Ngữ Hi vốn còn muốn cãi nhau với Nghiêm Húc, nghe thấy Cố Bắc Thần nói vậy, ngay cả Đường Nghiêu ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía anh, sau đó ba người nhìn chằm chằm nhau, trong lúc nhất thời mọi người đều trầm mặc……
Trong toilet.
Hạ Mạt Tâm đứng trước bồn dùng nước ấm rửa tay.
Lúc này, Vưu Kỳ San từ bên trong đi ra.
Hạ Mạt Tâm ngẩng đầu nhìn cô ta, cũng không có nói gì cả. Đối mặt với vị hôn thê trước của chồng, có lẽ không có gì để nói hết.
Vưu Kỳ San đi qua, thoáng do dự một chút mới nói: “Chẳng lẽ cô không biết Bắc Thần không thích ăn cá à?”
Hạ Mạt Tâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô ta,
Vưu Kỳ San ấn nước rửa tay, cúi đầu chà chà rồi tiếp tục nói: “Anh ấy dị ứng với hoa bia, nên chưa bao giờ uống bia. Anh ấy cũng không thích tỏi, hành hay gừng gì cả. Mà đặc biệt không thích mùi tỏi. Anh ấy rất ghét thịt dê, cho nên chỉ ăn bò bít tết.”
Hạ Mạt Tâm trầm mặc nhìn cô ta.
Vưu Kỳ San cười cười, nói: “Chẳng lẽ cô cũng không biết sao?”
Hạ Mạt Tâm mím môi, nghĩ thầm cô ta thật sự quan sát rất cẩn thận, cô ta để ý tất cả những thứ liên quan đến Bắc Thần vào trong mắt. Mà cô lại thật sự không biết những thứ đó.
Vưu Kỳ San nhìn trong gương: “Tôi nghe Ngữ Hi nói cô và Bắc Thần quen nhau chưa bao lâu đã kết hôn.”
Hạ Mạt Tâm nhìn về phía Vưu Kỳ San, nói: “Đúng thế, chúng ta từ khi quen nhau đến bây giờ cũng gần vỏn vẹn một tháng, nhưng mà, chuyện này thì liên quan gì?”