Edit by Chang
Cố Bắc Thần lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, sau đó nhìn Hạ Mạt Tâm: “Tối nay anh về nhà ăn cơm với em, được không? Ngoan, đừng buồn thế nữa, anh đi trước đây.” Trước khi đi, anh lại cho cô một nụ hôn tạm biệt.
Hạ Mạt Tâm nhìn cánh cửa dần đóng lại, nhẹ giọng nói: “Cố Bắc Thần, em nghiêm túc đấy.”
Không phải cô nhất thời xúc động, cũng không phải muốn giận lẫy làm loạn, đây là kết quả của mấy ngày nay nghiêm túc suy nghĩ.
Một thế giới không thuộc về chính mình, cho dù cố gắng chen vào cũng sẽ chỉ làm mình càng khổ sổ hơn.
Cô tự nhận tố chất tâm lý của mình rất không tồi, nâng được thì buông xuống được.
Cô sẽ không để mình đáng thương hề hề chờ đợi bố thí hay thương hại. Cô biết, nếu muốn mình không bị tổn thương, vậy chỉ có thể dứt khoát buông tay.
Sau khi ăn một chút gì đó, buổi chiều cô bắt đầu đi ra ngoài…
Cô là người một khi quyết định chuyện gì sẽ làm cho bằng được, nên không hề có chút do dự, cô trực tiếp đi vào văn phòng luật sư.
Từ trong phòng luật sư đi ra, vừa vặn đụng phải Nghiêm Húc.
Hai người gặp nhau trước cửa xoay tròn, anh ta nhìn thấy Hạ Mạt Tâm, hình như cô lại không thấy anh ta.
Bởi vì chuyện hôm đó, trong lòng Nghiêm Húc vẫn luôn cảm thấy bất an, vừa nhìn thấy Hạ Mạt Tâm đã vội vàng đuổi theo.
“Hạ Mạt Tâm?” Anh ta gọi cô lại,
Hạ Mạt Tâm xoay người nhìn anh ta, nói: “Anh Nghiêm, trùng hợp quá.”
Nghiêm Húc cười khà khà nhìn về phía cô: “Ờm… Đúng vậy, trùng hợp quá nhỉ, cô tới làm việc sao?”
“Ừ.”
“Rất xin lỗi về chuyện lần trước.”
“Không sao đâu.”
“Chuyện đó, hay tôi mời cô ăn cơm nhé, tôi biết gần đây có một quán ăn rất ngon đấy…”
“Ngại quá, tôi còn có việc, nếu cậu Nghiêm không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”
“…” Nghiêm Húc có chút xấu hổ cười cười: “Vậy, vậy hôm khác nhỉ.”
Hạ Mạt Tâm chỉ cười cười, cô cũng không trả lời anh ta, xoay người lập tức đi về phía trạm xe buýt …
…
Nhưng tối nay Cố Bắc Thần lại thất hẹn, tiếng chuông điện thoại ding ding ding vang vọng trong phòng khách, nghe có vẻ cực kỳ quạnh quẽ.
Hạ Mạt Tâm cầm điện thoại trước mặt, nhìn ba chữ “Cố Bắc Thần” trêи màn hình, cô do dự một chút mới ấn phím trò chuyện.
Điện thoại vang lên một lúc lâu cuối cùng cũng chấp nhận.
“Alo.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc.
“Cố Bắc Thần.”
“Hạ Mạt Tâm, ngại quá, hôm nay anh đã nói cùng ăn cơm nhỉ. Nhưng bây giờ anh không thể rời khỏi đây được, em đi ngủ sớm một chút nhé, đừng chờ anh.”
“Không sao cả.” Hạ Mạt Tâm trầm mặc một thoáng, lúc này cô nói: “Chuyện đó, Cố Bắc Thần…”
“Hửm?”
“Chúng ta ly hôn đi.”
Cố Bắc Thần trầm giọng, thở dài nói: “Hạ Mạt Tâm, đừng làm loạn nữa. Anh biết gần đây mình đã xem nhẹ em, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Kỳ San, anh sẽ dẫn em đi du lịch, được không? Đừng xem những thứ của truyền thông đó nữa, những chuyện đó đều không phải sự thật. Bây giờ Kỳ San thật sự rất cần anh, ngoan, nghe lời, đừng suy nghĩ lung tung nữa, đi ngủ sớm một chút đi.”
“Cố Bắc Thần, em nghiêm túc đấy.”