"Cố tổng, cô Kim đã tới rồi ạ.", Thư kí ở bên ngoài báo cáo lại với Cố Lãnh.
Cố Lãnh vẻ mặt âm trầm không nói gì, liếc nhìn đồng hồ một cái rồi đứng dậy cầm áo khoác bước ra ngoài. Khi xuống dưới đại sảnh liền hấp dẫn ánh mắt của biết bao cô gái.
Kim Huyên Huyên nhìn về phía Cố Lãnh với vẻ mặt vô cùng tự hào. Cô ta là nghệ sĩ dưới trướng của Cố Lãnh. Chỉ cần ngủ một đêm với ông chủ lớn này thì dù có là tình nhân thôi cô ta cũng cam chịu.
Vừa nhìn thấy anh, Kim Huyên Huyên đã như một con rắn nước uyển chuyển đi tới, giọng nói có chút mềm mại,"Lãnh, người ta đợi anh đã lâu."
Cố Lãnh nhíu mày nhìn người đàn bà trang điểm quá đậm trước mắt mình. Gan cô ta cũng không nhỏ đâu. Từ trước đến giờ chưa có cô gái nào trực tiếp gọi thẳng tên anh như vậy, anh cũng không cho phép ai gọi anh như vậy.
Liếc mắt một chút thôi cũng cảm thấy buồn bực, Cố Lãnh trực tiếp bỏ qua cô ta mà đi thẳng về phía trước. Kim Huyên Huyên thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt vô cùng thất vọng. Phải biết là từ trước đến giờ chỉ có đàn ông theo đuổi cô ta chứ cô ta chưa bao giờ hạ mình đi quyến rũ người khác cả. Thái độ của Cố Lãnh khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên. Quả nhiên đúng như lời đồn, người đứng đầu của Thiên Ưng cực ghét đàn bà là sự thật.
Cố Lãnh bước ra khỏi trụ sở công ty, theo phía sau là Kim Huyên Huyên cùng thư kí và một đống người mặc áo đen. Chợt từ đâu có một bóng người lao ra, đâm sầm vào người Kim Huyên Huyên đang chuẩn bị lợi dụng khoác tay anh khiến người đó và cô ta ngã nhào ra đất.
"Ai da.. Xin lỗi cô, tôi chạy vội quá.", Hạ Tiêu Nhiên vội vàng đứng dậy đỡ cô ta.
"Cô có mắt không vậy? Đường lớn như vậy mà cũng đụng tôi được.", Kim Huyên Huyên tức giận, hất tay cô ra quát lớn.
Hạ Tiêu Nhiên cũng đang rất bực bội, cô không cố ý có được không?
"Cô không sao thì tôi đi trước đây.", Mắt thấy phía trước đám người áo đen kia sắp đuổi đến nơi, Hạ Tiêu Nhiên liền nhanh chóng chạy mất.
"Đứng lại.", Một tên trong số bọn áo đen hét lớn.
"Đồ ngu, có ai bị đuổi mà ngoan ngoãn đứng lại để bị đánh không?", Hạ Tiêu Nhiên bĩu môi lầu bầu nói.
Cố Lãnh thu hết mọi động tác của cô vào trong tầm mắt. Một lúc sau, ánh mắt dời xuống Kim Huyên Huyên đang chật vật đứng lên mà không được.
"Lãnh...", Kim Huyên Huyên nũng nịu kêu lên một tiếng, nhưng nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của người trước mặt thì đột nhiên run sợ, vội vàng sửa lại, "Cố tổng, tôi bị trật chân rồi."
"Vô dụng.", Nói rồi anh lạnh lùng quay đi, mặc kệ cô ta đang đứng ở đó.
Thư kí Lâm hiểu ý liền tiến tới đưa cho Kim Huyên Huyên một tấm thẻ, "Cô Kim, trong này là vạn, coi như phí đền bù tổn thất cho cô. Ngày hôm nay không cần cô tới dự tiệc nữa."
Nói rồi cùng mấy vệ sĩ áo đen còn lại tiến nhanh tới chiếc xe Maybach đắt tiền kia, khởi động xe rồi phóng đi mất.
Kim Huyên Huyên sững sờ cầm chiếc thẻ màu trắng trong tay, vẻ mặt hết xanh lại trắng. Con nhãi chết tiệt, dám phá hỏng chuyện tốt của cô ta. Cô ta thề mối hận này phải trả cho bằng sạch.
Về phần Hạ Tiêu Nhiên sau khi cắt đuôi được lũ áo đen kia thì hí hửng đi ra từ một cửa hàng quần áo nhỏ. Trên người đã thay ra một bộ trang phục khác. Cô hất mái tóc đen nhánh của mình ra phía sau, khinh bỉ cười, "Muốn giết bà đây? Mấy cưng còn non lắm."
Bên trong chiếc xe Maybach, Cố Lãnh đang cúi đầu xem tài liệu bỗng dưng như có cái gì đó sai khiến, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía bên kia đường.
"Dừng xe."
Thư kí Lâm vội vàng đạp phanh xe, đỗ lại bên lề đường, "Có chuyện gì ạ?"
Cố Lãnh không trả lời, anh chăm chú nhìn cô gái có vóc người cao gầy, mặc chiếc váy màu lam nhạt đang đứng cười một mình ở trước cửa hàng quần áo.
Cô cứ một lúc lại cười, một lúc lại lẩm bẩm cái gì đó, bộ dáng cực kì linh động.
"Cố..Cố tổng?"
Cố Lãnh mở cửa xuống xe, ánh mắt vẫn như cũ dán lên người Hạ Tiêu Nhiên. Anh sải từng bước chân dài tới gần cô.
Hạ Tiêu Nhiên cảm nhận được có người đến gần mình thì bất giác lùi ra thật xa, không may đụng trúng cái cột điện đằng sau.
"A...", Trời mẹ, hôm nay cô bị cái gì ám vậy nè.
Cô ôm đầu ngồi xuống đất. Cố Lãnh thấy cô như vậy thì khẽ cười thành tiếng. Hạ Tiêu Nhiên tức giận ngửa mặt trừng anh.
"Đồ thần kinh."