“Tiểu Á, mau tới đây xem” Mộ Dung Lăng Phong vừa xem báo vừa gọi Từ Trạch Á qua.
“Baba” Từ Trạch Á nhìn về phía Mộ Dung Lăng Phong chỉ trên báo, báo chí đăng tin chính là chuyện của Phú gia, cũng chính là chuyện Phú Đình Đình cùng một nam nhân bỏ trốn, Phú Hào trong cơn tức giận cùng Phú Đình Đình tuyệt giao quan hệ cha con. “Con sáng sớm đã nghe các bạn nói” Từ Trạch Á ủi xìu ngồi xuống dưới sô pha, vốn chuyện của Phú Đình Đình thiếu chút nữa liền quên, hiện tại lại nghĩ tới, không khỏi có chút thương cảm thay Phú Đình Đình.
“Đứa nhỏ này thật đúng là có dũng khí” Mộ Dung Lăng Phong buông báo xuống có điểm tán thưởng nói
“Baba, nếu là baba baba sẽ đồng ý sao?” Từ Trạch Á nhìn về phía Mộ Dung Lăng Phong hỏi tuy rằng trong lòng thay Phú Đình Đình tức giận bất bình, nhưng dù sao cuộc sống của xã hội thượng lưu này cậu thật đúng là không quá hiểu biết.
“Tiểu Á, kỳ thật baba cũng không dám chắc chắn nói sẽ đồng ý, dù sao không tự mình trải qua cũng không dám kết luận bừa được” Vỗ vỗ đầu Từ Trạch Á Mộ Dung Lăng Phong nói
“Bất quá thấy Phú Đình Đình hạnh phúc, con nghĩ cậu ấy nhất định không hối hận lựa chọn của mình”
“Sau không hối hận không phải hiện tại đã định đoạt, muốn xem về sau, Tiểu Á, tuy rằng các con không phải trẻ con, nhưng làm chuyện gì còn khó tránh khỏi bồng bột, tựa như Phú Đình Đình tuy rằng vì tình yêu cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, vì tình yêu mà cùng nhau từ bỏ, nhưng nếu nam nhân kia thật sự chỉ có hai bàn tay trắng, như vậy đã quen cuộc sống của đại tiểu thư thì con bé thật sự có thể quen thuộc được sao? Cho dù con bé có thể quen, nhưng con bé dù sao còn chưa trưởng thành ——-” Mộ Dung Lăng Phong tận tình khuyên bảo cho Từ Trạch Á nói một đống đạo lý.
“Dạ, baba, con hiểu rồi” Đối với lời nói của Mộ Dung Lăng Phong Từ Trạch Á cũng hiểu được rất có đạo lý, dù sao Mộ Dung Lăng Phong cũng là người từng trải lại là đại nhân thành thục không giống bọn họ những thứ này đều chưa trải qua chỉ là ý nghĩ quá mức đơn giản ngây thơ của trẻ con.
“Tiểu Á, có một số việc chờ con lớn lên sẽ biết”
“Thế nhưng mà, baba con hiện tại không còn là trẻ con”
“Mặc dù không phải trẻ con, nhưng tổng thể mà nói vẫn là trẻ vị thành niên, chờ Tiểu Á của baba mười tám tuổi, chính là một người lớn, đến lúc đó baba liền ——-
“Baba, liền cái gì a?” Từ Trạch Á tò mò hỏi
“Liền —— liền —— tóm lại chờ con mười tám tuổi sẽ biết”
Mười tám tuổi sẽ biết? Chuyện gì mà thần bí như vậy nha? “Cái kia —– baba, con có một chuyện muốn hỏi?”
“A, vậy con hỏi đi, chỉ cần baba biết nhất định sẽ nói cho Tiểu Á”
“Baba, con —— con và baba có phải hay không —— có phải hay không đã ——-
“Làm sao vậy Tiểu Á?” Thấy Từ Trạch Á lắp ba lắp bắp Mộ Dung Lăng Phong vội vàng dùng bàn tay to thử nhiệt độ trên trán Từ Trạch Á.
“Chính là —– con muốn hỏi con cùng baba có phải hay không đã —– đã xxoo rồi” Cố lấy dũng khí Từ Trạch Á một hơi nói ra, nói xong vội vàng bụm mặt cúi đầu, tuy rằng cũng đến tiệm sách xem sách nhưng bởi vì xấu hổ lại đụng phải Nam Ninh cho nên cũng chưa có xem được, nếu muốn biết xem ra cậu chỉ có thể hỏi baba mà thôi.
“Tiểu Á rất để ý chuyện này sao?” Mộ Dung Lăng Phong sửng sốt rồi sau đó cầm tay Từ Trạch Á ôn nhu hỏi
“Đúng —– cũng không phải —– chỉ là con muốn biết vì cái gì con cùng baba xxoo lại không giống Tần Tình học trưởng đã nói” Từ Trạch Á cúi đầu nhỉ giọng nói
“Vậy học trưởng kia của con là nói như thế nào?”
“Con nói không đau, nhưng là học trưởng nói lần đầu tiên rất đau, hơn nữa nói con cùng baba cũng không phải lần đầu tiên, cho nên con muốn biết có phải như Tần Tình học trưởng nói hay không?”
“Tiểu Á, Tần Tình học trưởng nói không sai, bởi vì Tiểu Á còn chưa trưởng thành baba lại càng không muốn làm Tiểu Á bị thương, cho nên ——-
Khó trách, nguyên lai là cậu cùng baba thật sự không có cái kia, thế nhưng mà không trưởng thành thì không thể sao? Kia Tần Tình học trưởng cũng chưa trưởng thành nha, không phải cùng chú Hải —— “Baba, kia baba cùng Tiểu Á kia — kia —–
“Tiểu Á, con yên tâm con chưa đủ mười tám tuổi baba sẽ không chân chính ôm con” Mộ Dung Lăng Phong cam đoan nói
Yên tâm? Mặc dù có điểm yên tâm nhưng vẫn có điểm mất mác, cậu cũng muốn chân chính trở thành người của baba, nhưng cậu cũng biết baba là vì quý trọng cậu cho nên mới ——–
“Cảm ơn baba”
“Tiểu Á của baba cũng nhanh lớn lên đi, baba thực sự sợ không có kiên nhẫn chờ đợi” Ôm lấy Từ Trạch Á Mộ Dung Lăng Phong cảm thán nói mặc dù lần nữa hứa hẹn phải chờ Tiểu Á mười tám tuổi, chính là trời biết anh nhẫn nại khổ cực thế nào, có mấy lần thiếu chút nữa liền ——
“Tiểu Á không sao” Từ Trạch Á lại dùng thanh âm muỗi kêu nói rồi sau đó thẹn thùng cúi đầu chôn trong g ngực Mộ Dung Lăng Phong.
“Tiểu Á —-” Mộ Dung Lăng thâm tình nâng mặt Từ Trạch Á lên rồi hôn thật lâu triền miên nhu tình mặc dù còn chưa thoả mãn nhưng anh biết bây giờ không thể đòi hỏi quá nhiều, bằng không anh sợ anh sẽ không khống chế được bản năng của thân thể.
Hai mắt mơ màng, Từ Trạch Á lại chìm đắm trong nụ hôn của Mộ Dung Lăng Phong, toàn thân vô lực xụi lơ ở trong g ngực Mộ Dung Lăng Phong.
“Tôi nói các người có chút tiết tháo có được hay không?” Hải Minh Vũ một bộ nghênh ngang xem kịch vui đi đến.
“Tôi nói cậu như thế nào lại tới nữa?” Mộ Dung Lăng Phong như trước ôm Từ Trạch Á không hề có ý tứ buông ra.
Mặt gợi đòn. “Như thế nào? Xem lời cậu nói này, tôi chính là cảm thấy đã lâu rồi không tới” Hải Minh Vũ không khách khí ngồi xuống.
“Chào chú Hải” Từ Trạch Á vội vàng từ trong lòng Mộ Dung Lăng Phong giãy dụa ngồi xuống dưới sô pha mặc dù chào Hải Minh Vũ nhưng vẫn cúi đầu, cậu không muốn cho Hải Minh Vũ thấy bộ dáng hiện tại của cậu.
“Đã lâu? Không biết là ai giữa trưa ngày hôm qua còn mặt dày mày dạn ở lại đây” Mộ Dung Lăng Phong hung hăng liếc Hải Minh Vũ một cái, người này mỗi lần tới không phải là thời điểm quấy rầy chuyện tốt của anh với Tiểu Á thì cũng là mặt dày mặt dạn đuổi cũng không chịu đi.
“Tiểu Á, con xem dáng vẻ này của baba con không giống như tiếp khách nha” Hải Minh Vũ như trước mặt dày mày dạn nói
“Tiểu Á miễn bàn cậu ta, đối đãi người như thế có thể trực tiếp không nhìn” Nói không nhìn liền không nhìn, Mộ Dung Lăng Phong lại kéo bả vai Từ Trạch Á qua đem Từ Trạch Á ôm vào trong g ngực.
“Cậu không muốn nhìn liền không nhìn đi, tôi chính là đến cảm ơn Tiểu Á” Hắc hắc, dù sao hôm nay hắn tâm tình tốt, bóng đèn này cũng không có gì.
“Cảm ơn con?” Từ Trạch Á từ trong g ngực Mộ Dung Lăng Phong ngẩng đầu lên.
“Cái kia Tiểu Á, con nói cho chú Hải con đã nói với Tần Tình cái gì vậy? Em ấy tẫn nhiên —– em ấy tẫn nhiên ——-” Hải Minh Vũ ngượng ngùng vò vò đầu có chút xấu hổ cũng có chút thẹn thùng.
Hải Minh Vũ nói như vậy Từ Trạch Á liền hiểu được, nói đến nói đi còn không phải chính cậu ngày đó nói với Tần Tình học trưởng lần đầu tiên không đau, kết quả Tần Tình học trưởng tin là thật liền —— bất quá việc này thật đúng là oán cậu, đã đem cái kia lầm trở thành lần đầu tiên cho nên mới làm Tần Tình học trưởng —— đương nhiên người cao hứng nhất không ai khác ngoài chú Hải.
“Chú Hải, kỳ thật con cũng chưa nói cái gì, bất quá chú ——- Tần Tình học trưởng sáng sớm hôm nay chính là nhìn qua rất không thoải mái nga” Mặc dù cậu cũng không thể lý giải cái loại cảm giác gọi là đau này, nhưng mà thấy bộ dáng kia của Tần Tình học trưởng cậu đại khái cũng có thể tưởng tượng ra tuyệt đối không dễ chịu, bằng không baba cũng sẽ không phải đợi cậu lớn lên mới ——-
“Chú đã rất hạ thủ lưu tình rồi, thế nhưng mà ———–
“Dừng dừng dừng, Hải Minh Vũ mời cậu đừng tới làm ô nhiễm lỗ tai của Tiểu Á nhà tôi có được hay không?” Mộ Dung Lăng Phong vừa nói vừa bịt lỗ tai Từ Trạch Á lại.
“Ô nhiễm? Tôi nói, chính là Tiểu Á dạy cho Tần Tình cho nên Tần Tình mới có thể —– như thế nào chính là tôi ô nhiễm lỗ tai Tiểu Á” Hải Minh Vũ bất mãn kháng nghị, hơn nữa điều này sao gọi là ô nhiễm, đây là trao đổi có được không.
“Cái kia chú Hải, kỳ thật chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm, vì con nói với Tần Tình học trưởng là không đau cho nên Tần Tình học trưởng mới tin, thật ra con cũng không biết, cho nên mới biến thành như vậy” Ai, này thật đúng là người nói vô tình người nghe cố ý, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm đi.
“A, nguyên lai là như vậy sao, bất quá vẫn cảm ơn con, mặc dù lần tiên sẽ đau nhưng sẽ qua nhanh thôi, các người đừng nói với tôi là các người còn chưa ——-?” Hải Minh Vũ tà tà nhìn hai người cười xấu xa hỏi
“Cậu cho là ai cũng giống cậu sao?” Mộ Dung Lăng Phong hung hăng trừng mắt Hải Minh Vũ nói
“Cậu thì lợi hại rồi, tôi cũng không tin cậu thật sự có thể nhịn thêm hai năm nữa” Hải Minh Vũ một bộ dáng xem kịch vui, hơn nữa hiện tại trẻ con bất kể là thân thể hay tâm lý cũng đều trưởng thành sớm, cái gì trưởng thành không trưởng thành còn không phải giống nhau, hắn cũng không nghĩ muốn lãng phí vài năm vô ích, không phải có câu nói “Tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tao ương”() sao. Cho nên, miễn để đêm dài lắm mộng vẫn là ——-
() Ra tay trước thì chiếm được lợi thế ra tay sau thì chịu thiệt thòi
“Không cần cậu quản, được rồi, cậu cũng không có việc gì có thể lăn đi rồi chứ?” Đúng vậy, hai năm? Anh thật sự có thể nhịn hai năm sao? Tuy rằng ngoài miệng rất kiên định nhưng mà chính anh cũng không dám chắc chắn nói anh có thể trụ được hai năm không ———
“Được rồi, bóng đèn này cũng dừng ở đây thôi, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, lúc nên ra tay liền ra tay, bằng không coi như ——–” Hải Minh Vũ ý vị thâm thường nhìn Mộ Dung Lăng Phong nói rồi sau đó đứng lên lấy một quả táo trên bàn vừa gặm vừa đi ra ngoài.
“Baba, chú Hải chú ấy ——
“Tiểu Á đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta luôn luôn không đứng đắn” Mặc dù Tiểu Á không rõ ý tứ trong lời nói của Hải Minh Vũ, nhưng mà anh hiểu, có đôi khi anh rất sợ hãi, nhưng vì chứng minh anh đối Tiểu Á là yêu Tiểu Á tin tưởng Tiểu Á anh liền một lần lại một lần gạt đi ý niệm lo lắng trong đầu, nhưng mà ———-
“Cùng học trưởng cùng một chỗ chú Hải xem ra rất hạnh phúc cũng rất vui vẻ” Từ Trạch Á cảm thán nói
“Đúng vậy, tiểu tử này thật sự như là thay da đổi thịt, xem ra vẫn là Tần Tình kia mị lực lớn nha” Mộ Dung Lăng Phong cũng cảm thán nói có thể cùng người yêu cùng một chỗ đương nhiên sẽ hạnh phúc giống như anh bây giờ hạnh phúc không lời nào có thể nói rõ.
“Đương nhiên Tiểu Á của baba mới là mị lực nhất” Mộ Dung Lăng Phong vội vàng bổ sung thêm một câu, phải biết rằng Tiểu Á của anh hiện tại chính là một bình dấm chua nhỏ nha.
“Mới không có ———-” Bất quá là một câu dỗ ngon dỗ ngọt nhưng Từ Trạch Á đã ngọt tới lòng rồi.