Ngô Phong bên ngoài ôn nhu, không nóng không lạnh nhưng thật ra bên trong luôn sôi sục, bá đạo chiếm hữu Ngô Phong tăng tốc nhấn ga chạy nhanh về phía khu biệt thự Âu Châu cổ trên núi.
Bản thân Ngô Phong lặp đi lặp lại lần này tuyệt đối không thể ôn nhu.
Nếu y nuôi tâm chạy trốn thì anh chắc chắn sẽ bẽ gãy chân y, bắt nhốt y lại hảo hảo mà chăm sóc. ( chậc, ôn nhu công của mấy thím:)))
Ba năm trước...
" Ren, cậu nói tớ nên làm sao? " Viên Du (tên tiếng Hoa của John Kerry) ủ dột nằm ườn ra bàn thở ngắn thở dài.
" Làm sao? Cậu không phải thích anh ấy đến chết đi sống lại à?" Ren nhu nhu mi tâm lật sách. " Đừng bảo tớ giúp cậu trốn đi, với thực lực của Ngô Phong cậu dù đi đến đâu cũng bị anh ấy khai quật lên thôi."
" Cậu dẹp bộ hờ hững sang một bên không được sao a? Thật là... mặc dù có yêu thích thế nào đi nữa nhưng cứ không rõ ràng... Cậu nói tớ phải làm sao.?."
Viên Du vò đầu bứt tai phiền não, ôm chân Bạch Hiên cầu mạng
" Tiểu Hiên a tớ tin cậu có thể bảo hộ tớ an an ổn ổn thoát khỏi nanh vuốt hắn ta nha. "
Bạch Hiên giựt giựt khóe mắt, cười khinh bỉ " Bấy bì à, cưng nghĩ lão tử thần thánh đến vậy à? Ngô Phong mà biết chắc chắn đem tớ ra ép thành nước hoa quả mà thưởng thức."
" Nếu gật đầu là đời tớ chấm hết. Không được a. Tớ còn quá trẻ để có thể.." Tử Du khóc lóc ỉ ôi ôm chân hai người nào đó cầu sự bao bọc.
" Nếu biết trước hôm nay thì em không nên câu dẫn tôi." Hơi thở nam tính, thanh âm lạnh lẽo phà vào sau vành tai cậu.
Viên Du hoảng hốt quăng luôn tách trà trên tay, cậu run rẩy kịch liệt. Lắp bắp vài chữ không rõ đang nói gì " Anh... Anh.. Anh...."
Ngô Phong hừ lạnh bế Viên Du đi thẳng ra ngoài xe, trước khi đi không quên ưu ái tặng cho hai người nào đó cái nhìn sâu sắc, với ngụ ý " Dám bao che làm loạn. Giết không tha."
" Cầm thú. Sắc lang. Bỏ tôi xuống." Viên Du gào thét, liều chết nhào ra khỏi vòng tay Ngô Phong.
" Cầm thú? Được, tôi sẽ cho biết thế nào là cầm thú. " Ngô Phong lạnh lùng ôm chặt Tử Du vào ngực, hơi thở nam tính khiến Tử Du run rẩy một trận.
Trong nhà lúc này hai thiếu niên nhìn nhau ám muội.
" Tiểu Ngôn, cậu có nghĩ như tớ đang nghĩ không?" Bạch Hiên cười nham nhở.
" Ăn sạch không còn một vụn xương." Thiện Ngôn gương mặt gian xảo cười hì hì.
Ngô Phong ném Viên Du vào xe, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu, Viên Du muốn nói gì đó nhưng đã bị đôi môi Ngô Phong áp chế cuồng bạo.
Viên Du trọn tròn hai mắt, cậu quên mất phải hô hấp, dưỡng khí của cậu sắp bị Ngô Phong rút đến cạn kiệt.
"A..ưmm..."
" Dùng mũi để thở. " Ngô Phong thừa cơ hội cậu hé miệng luồn lưỡi vào bên trong khuấy đảo điên cuồng.
" Ưmm..."
Viên Du vô thức rên rỉ khiến Ngô Phong trong người như lửa. Tạm rời khỏi môi cậu, anh ghì chặt cậu vào ngực, thấp giọng nói
" Tiểu yêu nghiệt, em câu dẫn tôi." N
Viên Du khó khăn hít thở, trong lòng đã đem Ngô Phong bắn tỉa phanh thây trăm mảnh.
Cậu lầm bầm thấp giọng chửi rửa Ngô Phong.
" Em gái anh, con mắt trái phải nào của anh nhìn thấy tôi câu dẫn anh. "
" Cả hai mắt đều thấy. "
" Ách.. nói nhỏ vậy cũng nghe. Anh là loài gióng gì?" Viên Du tức tối nhìn Ngô Phong.
Ngô Phong xuống xe, mở cửa vòng sang ghế phụ lái bế Viên Du đi thẳng lên phòng.
Ném Viên Du xuống giường, Ngô Phong vứt bớt quần áo dư thừa trên người. Chế trụ Viên Du, anh hôn cậu lần nữa, lần này nhẹ nhàng ôn nhu.
" Hỗn đản, anh hiện tính làm gì tôi hả?" Viên Du bị hôn đến không còn sức chống trả thân ảnh to lớn của Ngô Phong.
" Thao em. " Ngô Phong trầm giọng nỉ non bên tai Viên Du.
Ngô Phong nghĩ đến lại tức đến độ mặt mũi đen như lọ nồi. Phóng xe nhanh hơn để túm tiểu yêu nghiệt kia về.
Sau đêm đó, Viên Du cả gan nhân lúc Ngô Phong về nước xử lí sự vụ công ty mà trốn khỏi anh. Lần đó hai tiểu yêu tinh Biện Bạch Hiên cùng Thiện Ngôn đều bị ông nội Biện túm cổ về nước mà theo cao nhân tu luyện.
Tiếng điện thoại của Ngô Phong vang lên, màn hình nhấp nháy tên " Trương Vân Hàn "
" Ngô Phong a~ thỉnh cầu cậu nhanh quay về công ty a~ tôi sắp chết vì công việc rồi đây này. " vừa bắt máy đã nghe Trương Vân Hàn than khổ.
" Vậy cậu từ chức đi. " Ngô Phong nói nhẹ nhàng.
Trương Vân Hàn đập bàn " Từ em gái cậu. Hừ, công sức của tôi bỏ ra nói từ là từ à?" Đập bàn thêm lần nữa " Mà con mẹ nó cậu thù dai quá đi, chuyện năm trước vẫn còn ôm trong lòng."
" Cậu làm người của tôi chạy mất, tôi chưa cho người thao chết cậu ở đó mà lên án tôi." Ngô Phong giọng đe dọa.
" Hừ; lão tử đây không đè người thì thôi. Ngô Phong, cậu mau quay về công ty cứu rỗi tôi đi a "
Ngô Phong trực tiếp tắt điện thoại, nhấn ga tăng tốc hướng vào khu biệt thự cổ.
Trương Vân Hàn nghe tiếng " đô.. đô.. đô.." mà tức đến hộc máu. Cậu nhu nhu mi tâm, lần đó không phải nghịch ngu thì giờ đâu thảm thê như vậy chứ.
Lần đó có phải Trương Vân Hàn không chạy đông tây nam bắc tìm người cho Ngô Phong đâu mà ghẻ lạnh anh như vậy. Đúng là trọng sắc khinh bạn mà.
Lần đó cũng vì một phút nông nỗi chơi dại, muốn trốn việc mà ra vẻ nghiêm trọng gọi điện cầu cứu Ngô Phong, bắt anh phải về gấp. Hai~ có trời mới biết người của anh ta gấp tút tẩu thoát chứ.
Từ ngày đó Ngô Phong bỏ hẳn công ty cho Trương Vân Hàn quản lý, anh rãnh rỗi mở một tiệm chăm sóc thú cưng ngày ngày tắm chó vuốt mèo nhàn hạ. Còn Trương Vân Hàn cậu đây đầu bù tóc rụng quản lý công ty đến nỗi chẳng còn thời gian đâu mà tâm sự cùng tay phải của mình.
Viên Du nhàn rỗi ôm mèo ngoài vườn cùng tắm nắng, miệng ngân nga hát bài " Em gái, em có biết không?" () vui vẻ đến độ có ngưòi nhìn mình chằm chằm cũng không biết.
" Xem ra, em rất thích cởi quần áo nhỉ?" Ngô Phong không nóng không lạnh lên tiếng.
Vân Du như bị đóng đinh vào cây, không nhúc nhích, miệng lắp bắp nhìn người đối diện.
" Anh.. Anh... sao vào được đây? Quản gia cho anh vào à?"
" Em đùa tôi sao? Nhà tôi kế bên nhà em. Mở xổng sau sẽ qua đường vườn nhà em. " Ngô Phong vừa nói vừa tiến đến gần Viên Du.
Viên Du ngây ngốc, chết tiệt, sao lại quên mất điều này.
" Anh sao biết tôi ở đây? Tôi đã trốn kĩ lắm rồi mà" câu sau nói tất nhiên là để cậu nghe, để Ngô Phong nghe thấy thì đời cậu tàn.
" Em nghĩ mấy năm qua tôi không biết em trốn đi đâu sao? Hay em nghĩ sẽ dùng tên John Kerry qua mặt tôi? Hửm?"
Mỗi một câu hỏi Ngô Phong lại tiến tới một bước, Viên Du lùi một bước, mất đà cậu trượt chân, Ngô Phong kéo cậu vào ngực mình. Nhịp tim Viên Du đột nhiên tăng nhanh, mặt đỏ gần như trái cà chua.
" Bảo bối, tại sao em lại chạy?" Ngoi Phong ôn nhu hỏi.
" Bảo bối cái rắm. Tôi căn bản là bị anh cường bạo, không chạy đi chẳng lẽ để anh thao nát cúc à? Vả lại..." Viên Du phồng má ấm ức, nghĩ đến chuyện năm đó mà nước mắt không chủ ý đọng lại khóe mắt.
" Ngoan, không khóc. " Ngô Phong lau nước mắt cho cậu, ôn nhu hỏi" Rốt cục năm đó xảy ra việc gì?"
Viên Du hung hăng đá vào chân anh, chạy lên phòng. Cũng may trời sanh chân Ngô Phong dài tốc độ chạy nhanh hơn Viên Du nên vừa kịp vọt vào phòng cậu trước khi cậu đóng cửa.
" Lưu manh, anh cút ra ngoài cho tôi." Viên Du khóc nức nở xua đuổi anh.
" Bảo bối ngoan, đừng khóc. Tôi xót. Đến tận cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Phong xót xa ôm thiên hạ nhỏ của mình không ngừng xoa lưng an ủi. Việc gì khiến cậu khóc thương tâm như vậy.
" Hỗn đản họ Ngô anh còn dám nói. Anh rõ ràng có hôn thê sắp cưới mà còn đem tình cảm của tôi ra đùa giỡn. "
Viên Du ôm anh khóc lóc kể tội.
" Hôn thê? Tôi có hôn thê khi nào? Là ai nói em?" Ngô Phong cười khổ, rõ ràng năm ấy người anh cầu hôn là Viên Du đâu ra mọc thêm một hôn thê.
" Hôn thê Trương Vân Hàn của anh lần đó gọi cho anh, bảo là cần gặp anh. Còn nói là về nhà gấp làm thủ tục kết hôn sát nhập công ty gì đấy. Hức.. " Viên Du ngừng khóc, đẩy Ngô Phong ra, lại nói "Tên phong lưu lừa gạt tình cảm này. Tôi phải cắn chết anh"
Ngô Phong nghe tiểu tâm can nhà mình uất ức nói ra, mặt anh ngày càng đen kịt, mây đen vần vũ tạo ra sấm sét trên đầu anh. Thì ra ngọn nguồn là do tên Trương Vân Hàn chết bầm đó. Được, dám lừa tiểu tâm can của anh uất ức như vậy, để xem lần này tôu tống cậu sang châu Phi đào mỏ không thì biết.
Ngô Phong kéo tay Viên Du cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn, nụ hôn ôn nhu nhung nhớ xa cách bao năm nay.
" Bảo bối, em bị người gạt rồi. Cả đời Ngô Phong chỉ yêu mỗi em, chỉ có Viên Du em xứng đáng làm hôn thê cuat anh. Ngoan, đã khiến em chịu ấm ức rồi. Hôm sau anh sẽ trừng trị tên đó thay em. " Ngô Phong ôn nhu hôn lên khóe mắt ướt đẫm của cậu.
" Gạt người. Tôi không tin." Miệng nói không tin nhưng trong lòng cậu đang nở hoa.
" Vậy anh sẽ làm đến khi nào em tin thì thôi." Ngô Phong gian tà bế cậu đặt lên giường.
" A~ ưmm.. "
" Bảo bối,em có biết không? Anh sẽ làm em đến khi nào em chịu lấy anh mới thôi." Tay Ngô Phong xoa nắn nhũ hoa trước ngực, Viên Du khẽ rùng mình rên nhẹ.
" ưmmmm.... "
" Tiểu yêu nghiệt, là em câu dẫn anh."
___________________
() mấy thím lên youtube gõ tên bài hát là ra a~. Khuyến cáo bài hát mang tính chất " chong xáng "
Năm mới đến định úp đúng ngày / cơ mà có trục trặc nên up muộn. Mấy thím đừng giận a~~
Chương này dành riêng cho Phong ca nha. Mấy thím đừng đọc chùa nga~~ hãy để lại cmt động viện mị đi nà...