Không khí trở nên êm đềm hơn, Hàn Lâm thấy mọi người không ai nói gì gì liền lên tiếng nói cho đỡ nhạt nhẽo.
-- À! ờ em gái em làm sao chinh phục được tên mặt lạnh này vậy ?
-- Cái đó không phải em chinh phục chú ấy mà là ngược lại.
-- Sao ? Vậy là cậu ta chinh phục em.
-- Đúng vậy.
-- Ôi trời tin hot đây, người như tảng băng vậy mà cưa đổ con gái nhà lành quả thật đáng phục.
-- Hỏi đủ chưa.
( Tần Âu Thiên )
-- Chưa.
-- Chưa thì kệ cậu, còn nữa đừng gọi cô ấy là em gái, cô ấy không phải em gái các cậu đâu.
( Tần Âu Thiên )
-- Mới đó mà vậy rồi thật là.
-- Hửm!.
( Tần Âu Thiên )
-- Được rồi hiểu rồi gọi là chị dâu được chưa.
Hàn Lâm thật ứa mắt với anh,dù gì cũng là bạn bè lâu năm, vậy mà có bạn gái liền rủi bỏ vậy đó, thật là vô tâm.
Cô nhìn ba người đàn ông này, chắc chắn họ quen nhau từ rất lâu, nên cách nói chuyện với nhau vô cùng thoải mái, chứ người khác thì e ấp không dám nói.
Cô suy nghĩ vu vơ, anh nhìn qua cô không nói gì liền nhìn hai thằng bạn lên tiếng.
-- Nếu không còn gì nữa hai cậu có thể về.
-- Cần gì đuổi người như vậy không ?
-- Cần mình còn làm việc không rãnh nói chuyện.
-- Cậu! được rồi chúng tôi về đây không làm phiền hai người
Triệu Minh Đức không muốn bị ăn cơm miễn phí nên đành ra về trước, Hàn Lâm cũng vậy nhìn người bạn không tiếp xúc với nữ giới nay thì khác rồi, chưa gì đã có bạn gái.
Hai người ra về không ai đưa đón, cô đơn lẻ loi cùng nhau đi ra.
Trong phòng anh và cô thì không ai nói gì ? Anh nhìn cô chăm chăm, làm cô ngẩn người lên tiếng.
-- Chú làm sao vậy ?
-- Sao này đừng tiếp xúc với hai tên đó.
-- Sao vậy ?
-- Sẽ dạy hư em đấy.
-- Dạy cái gì chứ ?
-- Uống rượu tập tành đi chơi.
-- Em có thân với họ đâu mà tiếp xúc.
-- Ừm tốt.
-- Mà khoang đã.
-- Chuyện gì ?
-- Lúc nãy chú nói kết hôn là sao chứ ?
-- Bộ em tính quen xong liền bỏ tôi sao ?
-- Em có đồng ý lấy chú à.
-- Em không lấy vậy thì tôi gã cho em.
-- Em không thèm đâu.
-- Thời gian còn dài thử xem em từ chối hay không ?
Cô nghi hoặc câu nói của anh, là ý gì chứ nhiều lúc cô chẳng hiểu anh nói gì ? Đúng là người lạnh lùng luôn có lối đi riêng mà, khó hiểu thật.
Anh tiếp tục làm việc, còn cô thì vẫn nghịch điện thoại, nghịch chán cô liền lăn ra ngủ, lúc này anh nhìn lên thấy cô đã ngủ anh liền đứng dậy bế cô vào trong phòng riêng ngủ sẽ thoải mái hơn.
Đặt cô trên giường rồi đắp chăn cẩn thận sau đó mới đi ra ngoài, vừa vào ghế ngồi trợ lí của anh gõ cửa rồi bước vào báo cáo.
-- Tần tổng ngày mai ngài phải bay sang nước Y để bàn chuyện hợp tác với đối tác.
-- Giờ cụ thể.
-- Tám giờ sáng ngày mai.
-- Được rồi cậu sắp xếp trước đi, ngày mai tôi cùng thư ký Châu bay qua đó.
-- Vâng.
Trợ lí nói xong liền nhận mệnh lệnh mà làm, còn anh thì vẫn ưu tư không lo lắng gì? Biết là phía bên đó đang muốn gặp anh trực tiếp để bàn việc chứ không phải người khác, sẵn tiện qua bên đó cùng cô đi du lịch vài ngày cho tâm trạng thoải.
Đến xế chiều cô mới bắt đầu tỉnh dậy, nhìn xung quanh vô cùng lạ lẫm cô bước xuống giường rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh,sau đó mới đi ra ngoài, thấy anh vẫn làm việc, anh nghe tiếng động liền quay qua nhìn thì thấy cô.
-- Dậy rồi sao ?
-- Đúng vậy.
-- Đói không tôi cho người mua đồ ăn cho em.
-- Không cần, để hết giờ làm việc rồi chúng ta đi ăn.
-- Vậy em ăn tạm bánh tôi để trong tủ trước đi, có đói lấy đó ăn.
-- Được em biết rồi.