Nhạc Tử Lôi đưa cô đến một ngôi nhà hoang, không sai chính là nhà hoang
Hắn lý do gì đưa cô đến đây?.
-Nhạc Tử Lôi, anh đưa tôi đi đâu vậy? _giải đáp thắc mắc thì chỉ có cách hỏi hắn thôi
-Từ từ có một bất ngờ chờ em_Nhạc Tử Lôi đáp cười như không cười đi trước cô nối bước đi theo sau lưng.
-Nhạc Tử Lôi, cậu đến trễ, hắn ta vẫn chưa khai gì cả _Hàn Thạc Nghiên nhìn thấy Nhạc Tử Lôi liền lên tiếng.
Kế bên Hàn Thạc Nghiên còn có Trần Tô Kỳ và một người bị đánh đang ngất xỉu
-Không cần hắn nữa giết đi, tôi đã tìm được kẻ gián điệp _Nhạc Tử Lôi tàn nhẫn nói một tay kéo cô đẩy về phía trước cũng may cô có thể trụ vững mà đứng không bị ngã
-Nhạc Tử Lôi, Anh.........
-Diệp Song Điểm, lừa gạt tôi vui không? _Nhạc Tử Lôi nói trong hắn giờ chỉ có tràn ngập tức giận
-Lôi, chuyện này là sao? _Hàn Thạc Nghiên nhìn hắn hỏi, hai người này là đang diễn kịch sao?
-Chúng ta đều bị cô ta lừa, để tôi nói cho các cậu nghe cô ta là Jenifer_Nhạc Tử Lôi không nhanh không chậm nói
-Jenifer của tổ chức Hoàng Kim? _Hàn Thạc Nghiên cùng Trần Tô Kỳ cùng lên tiếng, trong thế giới ngầm ai lại không biết Jenifer của tổ chức Hoàng Kim? Cô ta là sát thủ số của tổ chức đã làm hơn trăm vụ giết người, mới nổi năm gần đây, mặc dù chỉ năm nhưng Jenifer lại khiến người nghe đến tên cô ta phải khiếp sợ
-Không hổ danh lão đại của Tử Thần _Cô nở nụ cười quyến rũ nhìn cả ba người:-phát hiện cũng thật nhanh _Cô hiện giờ thật khác không giống với cô gái Diệp Song Điểm ngày thường
-Tôi phải cảm ơn cô vì đã sơ suất tôi mới có cơ hội để phát hiện _Nhạc Tử Lôi cũng không vừa bình tĩnh nhìn cô đáp
-Cô có muốn nói biết làm sao tôi phát hiện không? Chính là lúc cô rời khỏi bệnh viện tôi liền sợ cô gặp gì đó nên đi theo cô không ngờ tôi lại phát hiện được bí mật như vậy
-Anh biết thì sao? Tôi chính là nhận nhiệm vụ giết chết anh hôm nay anh đừng mong sẽ thoát _Cô thu lại nụ cười giọng nói lạnh nhạt vang lên nhanh như cắt cô rút súng ngay hông mà nhắm thẳng ngay Nhạc Tử Lôi chuẩn bị bóp cò lại bị lời nói của hắn làm khựng lại
-Cô muốn Tố Diệp chết nhanh như vậy sao?
-Tên bỉ ổi_tay cầm súng của cô run run Tố Diệp là điểm yếu duy nhất hiện tại của cô
-Sao? Không bóp cò được sao? _Nhạc Tử Lôi đùa cợt hắn chính là muốn cô phải quy thuận hắn
-hừ, tôi đã vào tay các người muốn làm gì thì làm đi_Cô ném khẩu súng xuống, cô biết khẩu súng không có đạn
-bọn tôi sẽ không giết cô chỉ cần cô nói toàn bộ về tổ chức Hoàng Kim _Nhạc Tử Lôi lạnh nhạt nói
-Xin lỗi làm anh thất vọng rồi _Cô mạnh miệng nói muốn cô phản bội? cô không làm được.
-hai người về trước đi _Nhạc Tử Lôi hất mặt ý bảo Hàn Thạc Nghiên cùng Trần Tô Kỳ đi về
-Còn hai chúng ta thôi_Cô lên tiếng
-Diệp Song Điểm, em làm tôi thất vọng _Nhạc Tử Lôi hạ giọng bước lại gần cô
-Tôi.... _Vừa lên tiếng Nhạc Tử Lôi đã đánh cô ngất xỉu
_________________
-Nhạc Tử Lôi, anh thả tôi ra_Cô vừa đập cửa vừa la hét
-Em yên cho tôi, muốn la hét chúng ta còn nhiều thời gian để la hét_Nhạc Tử Lôi đẩy cửa đi vào lạnh giọng nói
-Anh phải thả tôi ra_Cô vừa thấy hắn đã nhàu lại nắm cổ áo hắn nghiến răng nói
-tôi cũng nói chỉ cần em nói ra toàn bộ về tổ chức Hoàng Kim tôi liền thả em ra_Nhạc Tử Lôi nhẹ nhàng kéo tay cô ra đi lại ghế từ tốn ngồi xuống
-Anh biết tôi không thể _Cô mệt mỏi ngồi bệt xuống nền nhà cô cũng rất muốn rời tổ chức nhưng không phải bằng cách này tổ chức có ơn lớn với cô, cô không thể
-Lại đây _Nhạc Tử Lôi ngoắc tay, cô nhìn hắn rồi cũng bước lại, vừa bước lại đã bị hắn kéo xuống ngồi lên đùi
-Nếu không thể thì ngoan ngoãn làm phụ nữ bên cạnh tôi _Hắn kề sát vành tay cô nói
-Anh muốn một người luôn muốn giết anh ở bên cạnh? Anh không sợ sao? _cô nhỏ giọng hỏi
-Tại sao lại muốn giết tôi _Nhạc Tử Lôi hỏi hắn chính là muốn biết tổ chức Tử Thần và Hoàng Kim không hề có thù cả hai là nước sông không phạm nước giếng, vậy tại sao?
-Vì giết anh tôi sẽ được tự do
-Tôi không cho em tự do sao?
-Anh không hiểu _Cô dựa hẳn vào ngực hắn mệt mỏi nhắm mắt, hắn cũng ngồi yên cho cô dựa vào.
-Ngoan, ngủ đi,mọi chuyện để tôi lo_Nhạc Tử Lôi ôn nhu vuốt mái tóc dài của cô nói
Trước khi ngủ cô còn nghe hắn nói thầm " Tôi sẽ trả tự do cho em"
-Sang bằng tổ chức Hoàng Kim đi _Nhạc Tử Lôi lạnh lùng nói, muốn giết hắn? Vậy thì đừng trách hắn đây vô tình.
-Vậy còn Jenifer? _Hàn Thạc Nghiên nghiêm túc hỏi
-Jenifer không còn nữa, hãy nhớ _Nhạc Tử Lôi dời ánh mắt đến giường nơi cô đang ngủ
-Nhạc Tử Lôi, anh làm gì vậy?
-gọi tôi là Lôi _Nhạc Tử Lôi thấy cô tỉnh liền đi đến
-Nhạc....... Lôi, bây giờ là mấy giờ rồi?
-Ngủ tiếp đi, mới hơn nữa đêm _Nhạc Tử Lôi nằm xuống thuận tay kéo theo cô cùng nằm, một tay ôm ngang eo mặt vùi vào hõm cổ cô nhắm mắt. Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của hắn a~