Hai cô gái hí ha hí hửng vô nhà rồi bất đèn lên, nào ngờ cảnh tượng trước mặt khiến họ dường như sợ hãi đến tột cùng, hốc mắt đỏ hoe hằn lên tơ máu, tay chân vì cảnh tượng máu me trước mặt mà run không đứng được nên bị khụy xuống, họ lê lết đến những thân thể đó mà tay run run chạm vào gương mặt họ, một lúc bốn mạng người như này sao, quản gia Đồng, hai thím giúp việc nhà và bác tài xế của gia đình, họ chết một cách tức tưởi vậy sao, chết mà không thể nhắm mắt sao ?
- MẸ! MẸ! MẸ SAO VẬY! MẸ TỈNH LẠI ĐI, MỞ MẮT RA NHÌN CON ĐI! MẸ! AAAAA!
- THÍM ĐỒNG! CHÚ NĂM! CÔ NỤ! CÔ NĂM MỌI NGƯỜI SAO VẬY! HUHUHU! TỈNH LẠI CHO BỌN CON BIẾT ĐI CHỨ! AAAAA! MẸ ƠI! MẸ CỦA TỚ! MẸ CỦA TỚ ĐÂU! TỚ PHẢI LÊN PHÒNG TÌM MẸ!
Ngọc Diệp vừa đi vừa gọi mẹ, bước chân cô đi cũng không còn nổi nữa, té lên té xuống vì cú sốc này, tại sao họ lại bị như vậy, không lẽ là một vụ cướp của giết người sao, vậy còn mẹ của cô đâu, tại sao cô tìm mẹ khắp nhà rồi mà vẫn không thấy, bây giờ cô và Giao Tranh như hai kẻ điên vậy, tóc tai bù xù quần áo lếch tha lếch thếch giống như hai người đi bụi về trông không nhìn được xíu nào.
- Tranh nhi báo án đi! tớ lên phòng tìm không thấy mẹ! khắp nơi trong nhà cũng không thấy! báo án nhà chúng ta có người bị sát hại! tớ bây giờ không! biết làm sao hết!
Ngọc Diệp lấp ba lấp bấp nói không thành câu.
- Tớ báo án rồi! có lẽ họ đang trên đường tới đây! huhuhu Diệp nhi mẹ tớ! tớ mất mẹ rồi! huhuhu! làm sao đây năm xa cách bây giờ gặp lại thì chỉ còn là cái xác! sao chúng lại tàn nhẫn vậy chứ!
- Xin lỗi! xin lỗi! tớ không bảo vệ tốt cho mẹ và mọi người! tớ thật sự xin lỗi! xin lỗi Tranh! nhi! huhuhu!
Tiếng khóc thê lương của hai cô gái nghe đâu đến xé lòng, tiếng khóc thê lương không biết oán trách ai! chỉ có thể dùng nước mắt gào khóc mà gọi ông trời, ngoài trời lúc này tự dưng có sấm chớp đùng đùng dữ dội rồi lại thêm cơn mưa giông, có lẽ ông trời thương cho hoàn cảnh trái ngang của gia đình cô vậy, sấm chớp và mưa giông mỗi ngày một lớn và mạnh dần, hiện tượng này trước nay chưa từng xảy ra, trời đang rất đẹp rồi đột nhiên giông bão nổi lên khiến ai cũng nghĩ không có điềm lành rồi.
Khi cảnh sát tới, họ khoanh vùng điều tra sự việc, sau đó mang thi thể về để khám nghiệm, hai cô gái cũng được mời đi ngay sau đó, họ không ngờ rằng ngày hạnh phúc của họ sau năm xa nhà lại trở thành một biến cố lớn đến không thể nào tiếp nhận được, mẹ cô thì không rõ tung tích, còn mọi người trong nhà thì bị sát hại, một cú sốc nặng nề cho hai cô gái chuẩn bị bước chân vào cạm bẫy của cuộc sống, không lẽ ông trời lại tàn nhẫn đến mức dành cho bọn cô một thử thách tàn nhẫn này sao ?
Để làm gì ? Chẳng lẽ bắt bọn cô học cách vượt qua à ? Cô không cần, thà cô ngu ngơ bị người ta lừa chứ không bao giờ chấp nhận cái thử thách đầy đau đớn và tàn nhẫn này cả.
Bọn cô không thể chấp nhận được.
- Ngọc Diệp cậu đừng lo lắng, tớ nghĩ dì Ninh đã may mắn chạy thoát nên chúng ta mới không tìm thấy dì trong nhà, có lẽ dì chờ khi nào an toàn gì sẽ gặp chúng ta để báo công an, chắc tầm vài ngày thôi!
- Huhuhu! tớ không biết nữa Tranh nhi ơi, tớ bây giờ rất lo cho mẹ, chưa thấy tung tích của mẹ tớ thật sự không ngồi yên nổi! huhuhu! tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này chứ! tớ không thể nào tin được một ngày của năm chúng ta xa nhà, giờ về thì nhận được món quà mà cả đời này tớ không bao giờ dám nhận!
Khi có kết quả điều tra từ phái cảnh sát, thì đây là một vụ mưu sát cả gia đình chứ không phải là giết người cướp của, của cải trong nhà qua điều tra cho thấy không có dấu hiệu lục lọi hay bị mất mát gì cả, chỉ là tất cả mạng người trong gia đình mà thôi, có thể cho thấy có sự mâu thuẫn gay gắt giữa hung thủ và nạn nhân nên dẫn đến vụ thảm sát này và bà Lý Thấm thì chưa thể xác định là đã chết hay còn sống vì chưa tìm ra bà, nếu nói đây là vụ thảm sát gia đình thì vậy Ninh Ngọc Diệp và Đồng Giao Tranh là may mắn khi đang cất cánh bay về đây sao, bọn họ bị giết vào ngày mà cô với Tranh nhi bay, là ai rốt cuộc là ai mà tàn nhẫn đến mức đó chứ.
Vụ việc này cũng đã trôi qua được ba tháng, mọi người trong gia đình đã được hai cô gái này mai táng yên nghỉ xong xuôi đâu đấy rồi, nhưng có tung tích về mẹ cô thì vẫn chưa có gì thôi.
Trong thời gian này, Ngọc Diệp và Giao Tranh phải đối mặt với biến cố này đến biến cố khác, bây giờ công ti đang trong giai đoạn phá sản nếu không trả lương cũng như đền bù thất thoát cho các đối tác làm ăn thì họ buộc phải bán công ti này đi để có tiền mà giải quyết, nếu không thì mất hết tất cả và còn phải ngồi tù nữa.
- Không ngờ, là con đàn bà đó giấu con kĩ thật, giấu tận bên nước ngoài chứ không phải trong nước, nếu không chúng ta cho nó đi theo cả lũ hôm đó rồi.
Ninh Thiên Trực nghiến răng, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm nổi đầy gân xanh tức giận, nếu như nó chết hôm đó rồi thì ông ta đã ôm gọn được mớ của cải ngon lành đó rồi, nhưng không sao, hên là ông tính toán lường trước được sự việc này, chứ không mang tiếng giết người mà chẳng được miếng lợi nào, ông ta nhếch mép trầm ngâm suy nghĩ.
- Ba à, chúng ta không cần phải tức vậy đâu, bây giờ nó đang phải đối mặt với các đối tác cũng như công nhân về việc bồi thường hợp đồng và thiệt hại, nếu như không bán công ti thì nó chỉ có thể ngồi tù, mà ngồi tù thì tưởng là xong sao, công ti vẫn phải bị bán đi để đền mà thôi, con tin là nó không ngu đến nỗi mà chọn cách ngồi tù đâu, chúng ta cứ từ mà đàm phán với chúng, lợi ích nằm trong lòng bàn tay ta.
Ninh Nhã Kỳ cô ta cũng học được tính rắn rết của ba mẹ mình, càng ngày càng trở nên ác độc và suy tính hơn nữa, cô ta khi đó biết Ninh Ngọc Diệp còn sống thì đã lên cơn căm ghét rồi, sau đó cô ta còn thấy được dung mạo của Ngọc Diệp khiến người khác phải ganh tị, cô ta không cam tâm, cô ta phải là người luôn luôn đứng nhất và hội tụ đủ tất cả quyền quý cao sang trong mắt mọi người, hôm tang lễ gia đình Ninh Thiên Trực có đến để chia buồn sau khi biết trong nhà đó vẫn còn người để làm lễ mai táng cho người đã khuất thì tò mò xem là ai, cái kết họ không ngờ rằng là con gái của Ninh Thiên Phú và Lý Thấm đi du học từ nước ngoài về, thông minh, xinh đẹp.
Nhưng tiếc quá sắp tới cô ta sẽ trở thành một kẻ không cha không mẹ không mơi nơi nương tựa rồi phải đi ăn xin mà kiếm sống, bọn họ nghĩ luôn kết cục của Ninh Ngọc Diệp sẽ như vậy thì cười hả hê với nhau.
Khi đưa cho Ninh Ngọc Diệp bản giấy tờ về việc đền bù lương cũng như thiệt hại cho các đối tác, họ cũng đã đề nghị với cô về việc bán lại công ti cho họ để có tiền mà thanh toán vụ việc này, nhưng họ phải chờ đợi kết quả vì Ngọc Diệp vẫn chưa trả lời cho họ một đáp án mà họ mong muốn.
- Ngọc Diệp, cậu nghe tớ chúng ta thà chết chứ không để công ti rơi vào tay lão già đó, họ sẽ đạp đổ công sức gây dựng sự nghiệp này của ba mẹ cậu cũng như dòng họ Ninh cậu đó.
- Tranh nhi cậu yên tâm, công ti này tớ sẽ không bán và cũng không để nó lọt vào tay ông ta, kể cả căn nhà chúng ta đang sinh sống nữa, bây giờ tớ chỉ còn có mỗi cậu thôi, tớ thật sự không gồng mình được nữa rồi! huhuhu! sự nghiệp của ba mẹ tớ gây dựng bao nhiêu năm qua và sự giúp đỡ của mọi người trong nhà! bây giờ bỗng chốc không còn lại gì! tớ thật vô dụng đúng không!
- Cậu đừng suy nghĩ lung tung rồi tự trách bản thân mình, cậu đã quá mạnh mẽ rồi chuyện qua thì cũng nên cho qua, mẹ tớ và mọi người trên trời sẽ cảm thấy buồn khi hai đứa mình cứ sống trong đau khổ như vậy, họ đã hi sinh rồi thì chúng ta phải sông sao để xứng với sự hi sinh của họ, đừng phụ lòng của họ! Diệp nhi à!